Lăng Khi Nguyệt sợ chết. Nhưng cô cũng sợ phải đối diện với sự cắn rứt lương tâm.
Trước tình thế khó xử như vậy...
Cô quyết định... mở cửa sổ.
Cửa chính không thể đẩy được nhưng chẳng ai nói rằng cửa sổ thì không thể mở ra.
Cửa sổ lại nằm ngay bên cạnh cửa chính. Hơn nữa, dưới khung cửa sổ vừa hay còn có một chiếc rìu được đặt sẵn, như thể được chuẩn bị riêng cho cô.
Vậy nên, không thể trách cô được!
Lăng Khi Nguyệt thầm nghĩ. Đồng thời hai tay cô không ngần ngại nhấc chiếc rìu lên, giơ cao. Nhắm thẳng vào khung cửa sổ gỗ mỏng manh, cô tập trung toàn bộ sức lực, dồn chân khí, mạnh mẽ chém xuống. Chiếc rìu thành công cắm sâu vào khung gỗ. Cô rút ra, rồi tiếp tục vung thêm ba, bốn nhát thật mạnh. Chỉ trong chốc lát, khung cửa sổ đã bị chém nát vụn, không còn chút dáng vẻ ban đầu.
“Thiếu chủ!”
Chém xong cửa sổ, Lăng Khi Nguyệt buông rìu xuống, đứng trước khung cửa sổ đã bị phá tan, kêu lớn.
“Nếu ngài thật sự không muốn ở bên Hách Liên Minh Xuyên, vậy hãy trèo qua cửa sổ này mà trốn đi!”
Lăng Khi Nguyệt lớn tiếng cổ vũ cho việc bỏ trốn.
Dù sao, trốn hôn cũng coi như là hủy hôn, mà đã hủy hôn thì giấy hôn phối cũng xem như không còn giá trị. Nếu thế, dù có chút sai sót nhỏ trong chi tiết, chắc cũng không thành vấn đề.
Lăng Khi Nguyệt tự an ủi bản thân. Đôi mắt cô chăm chú nhìn vào bên trong cửa sổ, nhưng đợi mãi chẳng thấy động tĩnh gì.
“Thiếu chủ!”
Lăng Khi Nguyệt lại gọi lớn về phía cửa sổ.
Gọi xong, cô do dự một chút, rồi thò đầu vào bên trong.
Qua khung cửa sổ, cô thấy Đông Phương Diệu Linh vẫn đang đứng yên trước cửa chính. Ngoài ra, cô còn thấy trong tay Đông Phương Diệu Linh cầm một xấp giấy.
Trên giấy viết đầy những chữ ngoằn ngoèo, không rõ là gì, tất cả đều đã bị vò nát nhăn nhúm.
“Thiếu chủ! Ê! Nhìn qua đây! Ta ở đây này!”
Lăng Khi Nguyệt vẫy tay về phía Đông Phương Diệu Linh. Nhưng Đông Phương Diệu Linh lại như không nghe thấy tiếng của cô, vẫn đứng im bất động ở đó.
Ánh nến leo loét trên giá cắm nến bên cạnh hắt lên, khiến ánh mắt Đông Phương Diệu Linh trở nên thoáng chút mơ hồ, như người mộng du vẫn còn chưa tỉnh.
“Xong rồi. Chẳng lẽ là ma quỷ gây rối, chặn mất âm thanh của ta?”
Lăng Khi Nguyệt cảm thấy chắc chắn là như vậy. Sau một chút suy nghĩ, cô quyết định trèo qua cửa sổ vào phòng.
Trong căn phòng, giá cắm nến bày khắp nơi, tạo nên một không gian đậm chất cổ xưa.
Ánh nến cháy rực, thiêu đốt không gian, khiến cả căn phòng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
“Thiếu chủ!”
Lăng Khi Nguyệt tiến đến gần Đông Phương Diệu Linh.
Lúc này, Đông Phương Diệu Linh dường như đã nghe thấy giọng nói của cô, liền quay đầu nhìn về phía cô đang tiến đến.
Ánh sáng từ nến giao hòa trong ánh mắt hai người, tạo nên một thứ ánh nhìn lay động. Lăng Khi Nguyệt lúc này mới nhận ra trong ánh mắt của Đông Phương Diệu Linh không phản chiếu bóng dáng của cô.
“Thiếu chủ...”
Lăng Khi Nguyệt ngẩn người, trong lòng tràn đầy thắc mắc về tình huống kỳ lạ này.
Đột nhiên, Đông Phương Diệu Linh vung tay. Nàng vung tay hất một xấp giấy, để những tờ giấy bay tán loạn trong không trung. Những tờ giấy nhẹ nhàng đáp xuống giá cắm nến, như thể đã tìm đúng chỗ của mình.
Liền rất nhanh, ánh nến bốc cháy, nuốt trọn những tờ giấy. Tiếng giấy xì xèo cháy dưới ánh lửa đỏ, thoạt nhìn có vẻ vừa vui mắt lại vừa mang chút ma mị.
Lăng Khi Nguyệt đứng đó, nhìn đến ngẩn ngơ.
Bỗng nhiên, một tờ giấy bay thẳng tới trước mặt cô, đáp xuống, che khuất cả tầm nhìn.
Cô đưa tay gỡ tờ giấy ra, cúi đầu nhìn kỹ. Cuối cùng, Lăng Khi Nguyệt cũng thấy rõ những dòng chữ được viết trên tờ giấy đó:
Mục lục.
Chương 1: Nam Mộng Hồ.
Chương 2: Giấc mộng Nam Kha.
Mộng.
Tất cả đều là nằm mơ.
“Nguyệt Lượng...”
“Nguyệt Lượng...”
Lăng Khi Nguyệt nghe thấy giọng nói của Đông Phương Diệu Linh lần nữa vang lên. Giọng nói đó thoáng chút xa xôi, nhưng lại như vọng về từ sâu thẳm trong lòng cô.
“Ngươi nên tỉnh lại.”
Đông Phương Diệu Linh trước mắt cô, bất ngờ mở lời.
Nàng đứng giữa biển lửa rực rỡ, trên người bộ áo cưới lộng lẫy quý giá của nàng như hòa quyện cùng ngọn lửa nhảy múa, tỏa sáng lóa mắt. Nhưng phía sau lưng nàng, dường như có thứ gì đó đang đứt gãy, sụp đổ.
“Ngươi nên tỉnh lại.”
Đông Phương Diệu Linh một lần nữa cất lời.