Nữ Chính Bỗng Dưng Xé Kịch Bản, Hoàn Toàn Không Liên Quan Đến Ta

Chương 24

Tại hậu viện.

Lăng Khi Nguyệt mặt không biến sắc, phản bác Đông Phương Kí Bạch: "Ta đi theo thiếu chủ, hiện tại đương nhiên phải đi cùng nàng. Ngươi thì biết cái gì."

Cô nói gì cũng luôn sẽ có một đống lý lẽ tự bào chữa đi kèm. Đông Phương Kí Bạch bĩu môi, thầm nghĩ, hắn đúng là không hiểu thật. Nhưng ánh mắt hai người lại chạm nhau: "Ngươi nếu thực sự nghĩ vậy, sao phải lén lén lút lút trốn sau cây cột gãy này chứ?"

Cả hai suốt dọc đường quả thật là bám theo lén lén lút lút cứ như trộm vặt.

"Nguyệt Lượng..."

Bỗng nhiên, giọng nói linh hoạt và kỳ ảo của Đông Phương Diệu Linh vang lên.

Lăng Khi Nguyệt vốn định tiếp tục đôi co với Đông Phương Kí Bạch. Nhưng vừa nghe thấy giọng nói đó, cô lập tức im bặt. Thái dương của cô khẽ giật giật vài cái.

Hỏng rồi, chẳng lẽ thần kinh cô quá căng thẳng rồi chăng? Nếu không, tại sao cứ lặp đi lặp lại nghe thấy ảo giác như vậy?

"Đại Bạch thái dương..."

Lăng Khi Nguyệt hít một hơi khô khốc: "Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"

"Âm thanh?"

Đông Phương Kí Bạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Khi Nguyệt bỗng tái nhợt, không khỏi nhíu mày lo lắng:

"Ta không nghe thấy gì cả..."

Hắn vội đỡ lấy Lăng Khi Nguyệt, người đang lảo đảo như sắp ngã: "Nguyệt Lượng, ngươi làm sao thế? Chẳng lẽ bị mấy lời ta nói lúc nãy làm cho choáng váng rồi?"

"Ngươi mới là đồ choáng váng!"

Lăng Khi Nguyệt ghét nhất là bị người khác coi thường chỉ số thông minh của mình. Dù rằng, cô cũng chẳng thông minh là bao. Nhưng so với Đông Phương Kí Bạch, cô tuyệt đối không chịu thua.

Mà hiện tại, còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết. Vì vậy, cô quyết định tạm thời không thèm tranh hơn thua với hắn.

"Tiếp tục theo sát tỷ tỷ ngươi đi."

Lăng Khi Nguyệt nói: "Mọi người đi hết cả rồi… Đừng để đến lúc đó ngươi cũng mất dấu."

Lăng Khi Nguyệt hoàn toàn không nhận ra rằng, việc mình đi theo Đông Phương Diệu Linh trong Đông Phương phủ lại có gì không ổn. Cô nhấc chân, chạy chậm về phía hành lang dài, nơi Đông Phương Diệu Linh vừa biến mất.

Hành lang dài mờ mịt trong làn sương mù. Một bóng dáng màu đỏ thoáng hiện lên trong tầm mắt, mờ ảo, lúc gần lúc xa.

"Nguyệt Lượng à..."

"Nguyệt Lượng..."

Giọng nói giống hệt Đông Phương Diệu Linh lại một lần nữa vang lên. Tiếng vọng cứ len lỏi trong hành lang dài.

Lăng Khi Nguyệt nghe thấy, tâm trí bỗng trở nên rối loạn.

Nhưng cô vẫn không dừng bước, tiếp tục theo dấu bóng đỏ phía trước, như bị ma quỷ dẫn dắt.

Dường như trong lòng cô có một nỗi ám ảnh, một cảm giác không thể để mất dấu người kia.

Từng bước, từ chậm rãi chuyển thành gấp gáp, cuối cùng xuyên qua màn sương trắng dày đặc, cô dừng lại trước một cánh cửa gỗ màu lê vàng.

Cánh cửa đang đóng kín. Chỉ có ánh nến lập lòe xuyên qua lớp giấy dầu, rọi lên gương mặt cô.

Không biết từ lúc nào, trời bên ngoài đã tối đen như mực.

Cô đứng đó, cô độc trước cửa, bên cạnh đã không còn bóng dáng Đông Phương Ký Bạch.

“Hách Liên Minh Xuyên…”

“Ta không muốn gả cho Hách Liên Minh Xuyên…”

“Tại sao ta lại phải gả cho Hách Liên Minh Xuyên…”

“Ta không muốn… không muốn…”

Giọng nói quỷ dị bên tai đột ngột đổi thành những lời thổn thức.

Lăng Khi Nguyệt ngẩn người.

Rồi cô nghe rõ: “Nguyệt Lượng… cứu ta, cứu ta… Ta không muốn gả cho Hách Liên Minh Xuyên…”

“Ta không muốn gả cho hắn…”

Giọng nữ nhân ai oán, vừa khóc lóc lại vừa van xin.

Đây… đây là Đông Phương Diệu Linh đang cầu cứu sao?!

Trong lòng Lăng Khi Nguyệt bất giác run rẩy.

Rồi cô lại nghe Đông Phương Diệu Linh nói: “Ngươi giúp ta… giúp ta đẩy cửa ra… Ta bị nhốt… ta bị nhốt ở đây…”

Một bóng dáng hiện lên phía bên trong cánh cửa cánh cửa.

Chỉ là một cái bóng mờ mờ. Nhưng Lăng Khi Nguyệt lại như thấy rõ Đông Phương Diệu Linh đang khóc. Cô chưa từng thấy Đông Phương Diệu Linh rơi lệ. Bởi vì người đó luôn kiên cường, dù cho có bị chặt đứt cánh tay, cũng không để rơi một giọt nước mắt.

Thế nhưng giờ đây, nàng đang khóc.

Nàng không muốn gả cho Hách Liên Minh Xuyên…

Lăng Khi Nguyệt hiểu rõ điều này.

Nhưng cùng lúc, trong lòng lại vang lên một giọng nói khác:

“Đừng giúp nàng… Nếu ngươi giúp, ngươi sẽ không có được kết thúc tốt đẹp… Ngươi sẽ chết… Ngươi sẽ chết…”

Sẽ chết.

Lăng Khi Nguyệt không muốn chết.

Cô thật sự không muốn chết.