Dưới Bầu Trời Mùa Hạ

Chương 2

Mạnh Hiểu Tuyết luôn có một thói quen kỳ lạ. Cô thường thức dậy đúng 6 giờ sáng, bất kể đêm qua cô có ngủ muộn hay không, dù có mệt mỏi đến đâu. Cơ thể cô tự động bật dậy vào đúng thời điểm ấy, mắt sáng như đã được cài đặt sẵn. Dù có muốn ngủ thêm một chút, hay nằm vùi trong chiếc chăn ấm áp, cô cũng không thể nào nhắm mắt lại. Cảm giác thức giấc trong sự tĩnh lặng của buổi sáng luôn khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, như thể có điều gì đó đã làm gián đoạn giấc ngủ của mình.

Sáng nay, khi chiếc đồng hồ báo thức im lặng, Hiểu Tuyết khẽ rời khỏi giường, bước ra khỏi phòng ngủ, hòa mình vào không gian yên tĩnh của buổi sáng. Ánh sáng mờ nhạt của bình minh xuyên qua cửa sổ, chiếu vào căn phòng nhỏ, tạo ra một không gian ấm áp và tĩnh lặng. Cô nhắm mắt trong giây lát để tận hưởng không khí trong lành, cảm nhận sự yên bình mà hiếm khi có vào những buổi sáng sớm như thế này.

Tuy nhiên, hôm nay có một chút khác biệt. Mạnh Đức Hải, ba cô, đã xin nghỉ phép buổi sáng để tiếp đón một vị khách quan trọng. Dù Hiểu Tuyết đã biết lý do, nhưng sự thay đổi nhỏ trong thói quen hằng ngày khiến cô cảm thấy hơi bứt rứt.

Cố Hương Lan, mẹ cô, cũng thức sớm hơn thường lệ. Bữa sáng hôm nay có vẻ phong phú hơn một chút. Dù gia đình chưa bao giờ ăn sáng quá đơn giản, nhưng hôm nay, trên bàn ăn lại có thêm vài món mới, những món mà Hiểu Tuyết ít khi thấy. Cố Hương Lan mỉm cười khi thấy Hiểu Tuyết bước vào bếp, ánh mắt bà đầy sự hiền hòa và quan tâm.

“Con dậy rồi à? Mẹ chuẩn bị nhiều món hơn hôm qua một chút, có thể sẽ thích đấy.” Bà nói, giọng dịu dàng, đồng thời dọn thêm một phần bánh bao và cháo thịt bò mới nấu xong.

Mạnh Hiểu Tuyết nhìn những món ăn phong phú trên bàn, không khỏi ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ thấy mẹ chuẩn bị bữa sáng cầu kỳ đến vậy. Dù luôn biết mẹ rất chú trọng bữa ăn gia đình, nhưng hôm nay rõ ràng có một sự khác biệt.

Cả gia đình ngồi trên sofa trong phòng khách thêm khoảng 15 phút, bầu không khí vẫn giữ sự ấm áp quen thuộc. Đột nhiên, chuông cửa vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn nhà. Mạnh Đức Hải là người đứng dậy mở cửa, và ngay lập tức, ông vui vẻ bắt tay với một người đàn ông mặc vest đen, có vẻ là người mang đến tin tức quan trọng. Hiểu Tuyết cảm nhận rằng người này có thể là tài xế của gia đình mà ba cô từng nhắc đến, một gia đình mà nhà cô mang ơn. Tuy nhiên, trong lòng cô không khỏi thắc mắc về gia thế của cậu nhóc sắp đến sống cùng, và lý do tại sao cậu bé lại phải đến ở nhà cô.

Mạnh Đức Hải gọi Hiểu Tuyết lại gần cửa. Cô bước đến, tò mò nhìn người đàn ông trong bộ vest, rồi ánh mắt lướt qua lưng ông ta, hướng về phía một cậu nhóc đứng im lặng phía sau. Cậu bé này trông có vẻ bằng tuổi cô, khoảng 7-8 tuổi. Ấn tượng đầu tiên của Hiểu Tuyết về cậu nhóc là sự lạnh lùng và khó gần. Gương mặt cậu không hề thể hiện một chút cảm xúc nào, chỉ là sự im lặng đáng sợ.

Dù vậy, cô không thể không nhận thấy vẻ đẹp xuất sắc của cậu. Gương mặt của cậu bé ấy thật sự rất ưa nhìn, khiến người đối diện không thể rời mắt. Hiểu Tuyết thừa hưởng vẻ đẹp từ mẹ cô và bà ngoại, nhưng khi nhìn cậu nhóc này, cô không khỏi kinh ngạc trước vẻ ngoài hoàn hảo mà cậu sở hữu. Cảm giác trong lòng cô lúc này vừa là sự tò mò, vừa là một chút lo lắng về sự thay đổi sắp đến trong gia đình.