Nhận Chức Tại Cung Tiêu Xã, Ta Làm Người Mua Dùm Ở Thập Niên 60

Chương 34: Mối làm ăn tự tìm đến cửa

Vừa trả bánh bao thịt, lại không ăn cơm của cậu ấy...

Tông Lẫm ngơ ngác nhìn hai thứ đồ trên tay, không hiểu sao thái độ của bạn học Hứa Giảo Giảo đột nhiên lại thay đổi.

Rõ ràng trước đây cô còn ám chỉ với cậu ấy, muốn cùng cậu ấy về nhà ở tỉnh lỵ.

Tại sao nói thay đổi là thay đổi?

"Trứng hấp tôm nõn, tôi đã xếp hàng rất lâu đó."

Giọng nói quá nhỏ, Hứa Giảo Giảo không nghe rõ.

"Cái gì?"

Tông Lẫm đột nhiên ngẩng đầu, vành mắt cậu ấy đỏ hoe, ánh mắt như chất chứa lời tố cáo nhìn Hứa Giảo Giảo.

Cậu ấy lớn tiếng nói: "Tôi không đồng ý! Dựa vào cái gì mà cậu nói kết thúc là kết thúc! Lúc cậu dụ tôi mua kẹo thì gọi tôi là anh Tông Lẫm, lúc lừa tôi làm bài tập hộ thì khen tôi giỏi, cậu, cậu còn nắm tay tôi rồi!"

Hứa Giảo Giảo đứng hình: "Tôi nắm tay cậu bao giờ?"

Chuyện này không thể nói bừa được.

Tông Lẫm nghiến răng: "Vừa nãy!"

Hứa Giảo Giảo: "..."

Đúng là cạn lời, chỉ là chuyện nhét tờ giấy nhỏ thôi, nói gì mà nắm tay!

"Kẹp tóc hình bướm tôi mua cho cậu, cậu muốn gì tôi cũng mua cho cậu!"

"Đây không phải là chuyện kẹp tóc hình bướm!"

"Vậy thì tại sao!"

Tông Lẫm trừng mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén, như muốn nhìn thấu lớp vỏ giả tạo của cô.

Hứa Giảo Giảo: "..."

Là vì sao cô cũng không nói ra được.

Không thể nói là vì cô đã khôi phục ký ức kiếp trước, kiếp này không muốn làm một đứa con gái chuyên lừa gạt tình cảm của mấy cậu trai trẻ nữa được chứ?

Cuối cùng hai người cũng không nói chuyện thông suốt.

Tóm lại, Tông Lẫm thay đổi thái độ dễ bắt nạt trước đây, kiên định cho rằng nếu Hứa Giảo Giảo đã nói những lời mập mờ như vậy thì phải chịu trách nhiệm với mình!

"Cô gái phụ bạc" Hứa Giảo Giảo cũng đầy tức giận.

Không phải tức Tông Lẫm, mà là tức bản thân mình trước đây không có não!

Lừa gạt trai trẻ nhất thời thì sướиɠ đấy, nhưng không phải không có quả báo, chỉ là chưa đến lúc mà thôi!

Bây giờ Hứa Giảo Giảo chính là đang trả nợ cho mình.

"Này!"

Chưa đi được hai bước, Hứa Giảo Giảo đã bị tiếng gọi phía sau gọi lại.

Cô quay người, lại là bạn cùng bàn Lưu Tiểu Cần, cô bạn kiêu ngạo hôm qua hôm nay không nói với cô câu nào, chỉ đáp lại bằng hơn chục tiếng "hừ".

Hứa Giảo Giảo chỉ vào mình: "Gọi tôi à?"

Mặt trời mọc đằng Tây sao?

Cô bạn này chủ động bắt chuyện với cô?

Lưu Tiểu Cần vân vê bím tóc, ánh mắt đảo loạn xạ, mặt đỏ bừng.

Vừa gọi xong cô ấy đã hơi hối hận, nhưng mà!

Bánh bao thịt trong hộp cơm của Hứa Giảo Giảo thật sự quá thơm!

Không phải lỗi của cô ấy, là bánh bao thịt quyến rũ cô ấy trước!

Hứa Giảo Giảo vẻ mặt kỳ quái: "Cậu nói, cậu muốn mua bánh bao thịt của tôi?"

Lưu Tiểu Cần hoảng hốt nói: "Không phải mua! Là đổi! Tôi lấy tem phiếu lương thực đổi với cậu!"

Thời buổi này giao dịch riêng tư bị gọi là đào góc tường xã hội chủ nghĩa, người có nhận thức thấp sẽ bị quần chúng nhân dân khinh bỉ.

Mua hay đổi, trọng điểm đều là một ý nghĩa.

Hứa Giảo Giảo vừa bị Tông Lẫm làm cho tâm trạng buồn bực nhất thời trở nên vui vẻ.

Cô thân thiết nắm lấy tay Lưu Tiểu Cần: "Dễ nói dễ nói, trong túi tôi vừa hay còn mấy cái, vốn định để lại cho hai đứa em trai, nhưng nếu cậu muốn đổi, chúng ta dù gì cũng là bạn cùng bàn, tôi không thể để cậu về tay không được. Nói đi, cậu định đổi mấy cái? Nói trước nhé, bánh bao thịt này là nhà tôi tự làm, tuyệt đối vỏ mỏng nhân đầy, còn phải quý hơn cả bánh ở tiệm cơm quốc doanh một chút đấy."

Ý là giá cả phải thêm một chút.

Lưu Tiểu Cần gật đầu lia lịa, hoàn toàn không để tâm đến giá cả.

Cô ấy đã ăn bánh bao thịt ở tiệm cơm quốc doanh rồi, không thơm bằng bánh nhà Hứa Giảo Giảo làm, đắt hơn một chút là đúng rồi.

Hơn nữa cô ấy cũng không thiếu tiền.

Lén lút nhìn quanh một vòng, Lưu Tiểu Cần như kẻ trộm nhanh chóng rút mấy tờ tem phiếu lương thực kẹp cùng tiền nhét vào tay Hứa Giảo Giảo.

"Cậu đếm xem, đủ đổi mấy cái bánh bao thịt?"

Loại giao dịch riêng tư này không thể để người khác nhìn thấy, Hứa Giảo Giảo cũng nhanh chóng đếm, tổng cộng ba tờ tem phiếu loại hai lạng cộng với năm hào ba xu.