Thẩm Nhung sinh ra đã ngậm thìa vàng. Xinh đẹp, tài năng, ông trời nào chỉ mở cho mỗi cánh cửa, mà còn tiện tay tặng thêm hẳn cơ ngơi đồ sộ làm nền móng cho cuộc đời, số mệnh không có góc chết. Không tính việc có thể ca hát nhảy múa, kể cả khi vùi đầu tập luyện trong các lớp thanh nhạc, vũ đạo vẫn có thể ngạo nghễ tỏa sáng trên bảng điểm tổng kết của trường. Đợt ấy, Thẩm Nhung trốn học lại chẳng rớt khỏi top 3. Dường như sinh ra đã kèm theo sứ mệnh chọc giận ba mẹ thì phải.
Thẩm Nhung không bao giờ che giấu vẻ cậy tài khinh người. Tuy luôn giữ vẻ con nhà gia giáo nhưng bốn chữ "Ghét kẻ ngu ngốc" không thốt ra miệng nhưng lộ rõ qua ánh mắt.
Một đám chơi bời lêu lổng đυ.ng mặt Thẩm Nhung, chúng đều bị ánh mắt ghét bỏ "hỏi thăm".
Cái tính xấu của Thẩm Nhung, có khi mẹ ruột còn chịu không nổi chứ nói gì đến người ngoài. Mà may thay, lại gặp được Thịnh Minh Trản - người luôn chiều chuộng Thẩm Nhung.
Có lẽ trên đời này có mình Thịnh Minh Trản là thật lòng thật dạ yêu từ cọng tóc tới tá tràng của Thẩm Nhung mà thôi. Từ hồi trung học đã bắt đầu cưng chiều hết nấc, chưa từng oán trách.
Nói chung, toàn bộ thời niên thiếu của Thịnh Minh Trản chỉ có hai từ "Thẩm Nhung" là đủ.
Vở kịch "Nhữ Ninh" có hai nữ diễn viên chính: Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản.
13 năm sống trong nhà họ Thẩm, Thịnh Minh Trản khắc cốt ghi tâm. Cuộc đời có mấy lần 13 năm? Thịnh Minh Trản cứ tưởng bản thân cưng chiều Thẩm Nhung, hiếu thảo với Thẩm Đại, vì nhà họ Thẩm sẵn sàng che mưa chắn gió đến khi bạc đầu, xuống lỗ, nguyện làm tất cả có thể để trả công ơn dưỡng dục.
Nào ngờ, qua lời kể từ người khác cô mới biết được Thẩm gia đang vướng tai ương.
"Không có."
Thịnh Minh Trản dụi điếu thuốc trên miệng ném vào thùng rác inox, tàn lửa thoáng chốc tan biến trong không khí.
Lâm Chỉ càng thêm khó hiểu.
"Vì sao cậu với Thẩm Nhung chia tay? Đừng nói là vì vụ scandal kia? Tới đồ ngốc còn biết đó là giả. Ai mà không hiểu, trong mắt Thẩm Nhung, chỉ có nhạc kịch không chứa người khác chứ? Chưa kể người theo đuổi cô ấy nối vòng tay lớn cũng đủ đi một vòng Trái Đất luôn, ấy thế mà có ai lọt vào mắt xanh? Huống chi, hai người so với chị em còn thân thiết hơn nhiều, vậy sao lại..."
Thịnh Minh Trản nhíu mày cắt ngang lời Lâm Chỉ, "Mẹ tôi ở bệnh viện nào?"
Nghe cậu ấy hỏi, Lâm Chỉ giật thót, sực nhớ lúc Thịnh Minh Trản còn sống ở nhà họ Thẩm hay đi theo Thẩm Nhung. Thẩm Nhung gọi dì cả thì cậu ấy gọi dì cả theo, Thẩm Nhung gọi ông nội bà nội thì cậu ấy cũng bắt chước gọi giống. Người phụ nữ kia nuôi nấng dạy dỗ, nên từ lâu Thịnh Minh Trản đã sớm sửa lại thành mẹ rồi.
"Dì Thẩm ở bệnh viện Ung bướu." Lâm Chỉ hỏi "Sao thế, cậu muốn đến thăm à?"
"Chuyện kịch bản, mai tôi sẽ tới tìm cậu để bàn." Thịnh Minh Trản chẳng nói chẳng rằng, đeo bao tay da dê màu đen vào, gài nút lên tới tận cằm, "Giá thoả thuận tôi đã nói với cậu rồi đấy, ngoài ra cộng thêm 30% vào. Cậu không thiệt thòi đâu."
Thịnh Minh Trản vừa nói vừa đi ra ngoài, Lâm Chỉ nhìn theo bóng lưng chỉ kịp "Uầy!" một cái.
"Gì vậy trời, tối nay không ngủ lại chỗ tôi à?"
"Ừ."
"Vậy cậu tính ở đâu?"
Sau khi Thịnh Minh Trản ra nước ngoài, Lâm Chỉ mới hay cậu ấy đã bán toàn bộ bất động sản do mình đứng tên. Lạnh lùng nhẫn tâm không chút lưu tình, xóa sạch toàn bộ mọi dấu vết của bản thân, tự tay cắt đứt nửa phần đời trước ở thành phố N.
Rồi tự nhiên đột ngột trở về thì làm sao có chỗ ở? Vốn Lâm Chỉ đến rước vì định đưa Thịnh Minh Trản về ở cùng với mình.
"Khách sạn M." Thịnh Minh Trản nói, "Ngay bên cạnh bệnh viện Ung bướu cho tiện."
Lâm Chỉ bó tay, "Để tôi đưa cậu đi."
"Không cần, tôi tự đi."
"Thôi được..." Lâm Chỉ ném chìa khoá xe cho Thịnh Minh Trản, "Lúc nãy cậu không uống rượu đó chứ? Tự mình lái xe thì ngày mai nhớ còn sống quay về đấy."