Cứ khiến nhà họ Tần lầm tưởng rằng cậu ấy vẫn thiếu thốn tình thương như trước, sẽ chỉ coi việc bỏ chạy này là hành động bốc đồng, cho rằng cậu ấy vì quá uất ức nên mới khóc lóc bỏ đi, chứ không phải vì phát hiện ra điều gì bất thường, càng không thể nào có cách hóa giải lời nguyền trên người mình.
Nhà họ Tần náo loạn một hồi, sảnh lớn nhanh chóng sáng đèn.
Biết tin Tần Tứ Ngọc nhảy cửa sổ bỏ nhà đi, nhà họ Tần tức giận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống cậu ấy.
"Mấy ngày nay có phải chúng ta đã quá dễ dãi với nó rồi không, nó vậy mà dám bỏ nhà đi?!"
"Xin lỗi mẹ, là con quá nóng giận, nhìn thấy Tiểu Trĩ như vậy, con thật sự rất đau lòng, nên không nhịn được..." Tần Thiếu Ngôn cúi đầu, đáy mắt sâu thẳm xuất hiện gân máu, cơ bắp trên cánh tay dưới lớp áo ngủ phồng lên, nổi cả gân xanh.
"Con sẽ nhanh chóng tìm Tần Tứ Ngọc về."
"Nuôi ong tay áo, quả nhiên là vậy, rõ ràng là lỗi của nó, hỏi nó một câu mà nó làm như sắp chết đến nơi, cứ như nhà họ Tần chúng ta có lỗi với nó lắm! Chuyện này không trách Thiếu Ngôn được!"
Vừa nghĩ đến cảnh bảo bối của mình khóa trái cửa phòng khóc nức nở, Khương Đan lại nhói lòng muốn rơi nước mắt.
Bao nhiêu năm qua, bà ta chỉ có thể để bảo bối của mình sống ở nhà họ Tần với thân phận con nuôi, đã khiến bà ta cảm thấy có lỗi rất nhiều, bây giờ đứa trẻ lại phải chịu khổ, bà ta hận không thể dùng máu thịt của Tần Tứ Ngọc để bù đắp.
"Chắc chắn là do cái tiểu súc sinh Tần Tứ Ngọc kia giở trò, nếu không Tiểu Trĩ không thể nào đột nhiên xảy ra chuyện, hơn nữa trước đây dù có dạy dỗ nó thế nào nó cũng chưa từng kích động như vậy, em thấy Thiếu Ngôn đoán không sai, có khi nào nó đã làm gì đó..."
"Không thể nào." Tần Hoa Viễn vẫn luôn giữ bình bĩnh, cuối cùng cũng lên tiếng, "Nghe những lời nó gào lên, chắc là "lúc đó" đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn."
"Sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn được?! Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?! "
Khương Đan lo lắng, nước mắt lưng tròng, bà ta biết "lúc đó" mà chồng mình nói đến là lúc lời nguyền phát tác, trước giờ vẫn luôn rất thuận lợi, sao đột nhiên lại thay đổi!
Lần này Tiểu Trĩ rụng nhiều tóc như vậy, lần sau nếu nghiêm trọng hơn...
"Liệu có phải thứ đó sắp xuất hiện rồi, mà trận pháp lại chưa hoàn thành, phải làm sao bây giờ, hay là chúng ta quay về quê một chuyến, nhanh chóng..."
"Đủ rồi, bình tĩnh lại! Nhìn xem bây giờ bà thành cái dạng gì rồi!"
Tần Hoa Viễn sa sầm mặt mày, tuy bây giờ trong sảnh lớn không có ai, nhưng những lời này sao có thể thản nhiên nói lung tung được?!
Lại nghĩ đến dự án lớn đang triển khai cũng đã đến giai đoạn quan trọng, thái dương Tần Hoa Viễn giật giật.
Ông ta nhìn Tần Thiếu Ngôn: "Mau đưa nó về, đừng dây dưa, chẳng phải nó kêu gào người nhà không yêu thương nó sao, vậy thì lần này hãy cho nó một viên kẹo ngọt, thằng cả cũng nên kiềm chế cảm xúc lại, ta biết ai nấy đều đau lòng cho Tiểu Trĩ, chẳng lẽ ta lại không đau lòng sao? Nhưng các người phải biết dùng não!"
"Hơn nữa, các người cũng đánh giá nó quá cao rồi, nó làm sao có bản lĩnh đó được, ta sẽ liên lạc với "bên đó", để đại sư củng cố "đại cục", các người trước tiên đừng tự loạn trận cước! Bây giờ đã đến lúc quan trọng nhất rồi!"
Hiện tại nhà họ Tần vẫn chưa thể vứt bỏ Tần Tứ Ngọc.
"Xin lỗi ba, sau này sẽ không như vậy nữa."
Tần Thiếu Ngôn siết chặt nắm đấm, lửa giận bùng cháy trong l*иg ngực, chỉ cần nghĩ đến cảnh Tiểu Trĩ khóc lóc thảm thiết, gã liền hận không thể lập tức xé xác tên sói mắt trắng đáng ghét Tần Tứ Ngọc kia.
Bao nhiêu năm nay, những người từng gặp Tần Tứ Ngọc đều không ai thích nó, thứ đồ ghê tởm này, nhà họ Tần giữ nó lại là phúc đức tám đời của nó, vậy mà lại không biết điều như vậy!
Còn lúc này, Bạch Tứ Ngọc "không biết điều" đã lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ chính xa hoa của Tần Hoa Viễn và Khương Đan, nhét tất cả đầu bàn chải đánh răng và tóc trên lược trong phòng tắm vào balo.
Sau đó vẽ bùa ẩn khí lên những tờ tiền mệnh giá một trăm tệ, cẩn thận rời khỏi biệt thự và chuồn khỏi nhà họ Tần.
"Từ nay về sau, cậu không còn là Tần Tứ Ngọc nữa."
Bạch Tứ Ngọc xoa xoa ngực, đứng dưới màn đêm đen kịt, nhìn về phía khu biệt thự nhà họ Tần trông thì hào nhoáng nhưng thực chất lại đầy tà khí, nói lời từ biệt với nguyên chủ Tiểu Tứ Ngọc.
Nhưng cậu ấy không phát hiện ra, trên ngón giữa bàn tay trái đang xoa ngực mình có một nốt ruồi nhỏ hình quả đào màu đỏ tươi, giống hệt nốt ruồi trên ngón giữa bàn tay trái của chính cậu ấy.
Bạch Tứ Ngọc rời đi lúc hai giờ rưỡi sáng.
Màn đêm sâu thẳm.
Cậu ấy cứ đi mãi cho đến khi trời sáng, cũng không dừng lại ở bất kỳ cửa hàng nào. Kiếp trước tuy sống ở đạo quán, nhưng cậu ấy cũng không phải chưa từng xuống núi, xét đến khả năng theo dõi của vô số camera trong các cửa hàng, hiện tại vẫn nên cẩn thận thì hơn.