Mới tờ mờ sáng, nơi đóng quân của Lãnh Khang Bình đã bắt đầu có mùi hương truyền ra.
Tối hôm qua bọn họ đã dùng phương pháp mà An Ninh đã dạy, đem những thùng nước đầy vào khu rừng kia, lúc trời tối sẽ đốt đèn chiếu xạ xuống mặt nước, thật sự có rất nhiều trùng trắng có cánh bay vào trong thùng.
Trùng trắng có cánh rơi vào trong nước vô cùng dễ bắt, một lần có thể vớt được mấy chục con.
Bẻ cánh, trụng qua nước sôi, vớt ra phơi khô, sau đó chiên với một ít dầu, thơm phức.
“Không ăn không ăn, con không ăn.”
An Ninh xua tay với một mâm trùng trắng có cánh được chiên vàng rụm, tỏ vẻ không muốn ăn cái này.
“Ninh à, ba nhỏ không có lừa con đâu, cái này rất ngon, đây đều là những con cấp năm mà baba đã chọn ra đó.”
“Trùng trắng trong đất khá lớn, phải phơi hai ngày mới có thể chiên được.”
“Đến lúc đó ba nhỏ sẽ chiên mấy con cấp sáu cho con ăn, con trùng này con chỉ cần cắn một miếng, bên ngoài xốp giòn, bên trong tươi mới.”
“Ba nhỏ à, ba đừng nói nữa, trong đầu con toàn là hình ảnh.”
Trong đầu An Ninh xuất hiện một con trùng trắng bị chiên vàng rụm, cắn một miếng liền chảy ra dịch trắng.
A, không được rồi, vừa nghĩ tới đó cả người liền không thoải mái.
Sinier ngồi xổm ở bên cạnh An Ninh, nhìn con gái đang dựa sát vào ghế, trên mặt tràn đầy vẻ không muốn, sau đó nhìn mâm trùng trắng chiên có chút u sầu.
Buổi sáng nghe Lãnh Khang Bình nói, tối hôm qua nấu canh nấm nhưng An Ninh lại chỉ ăn có một chén.
Đứa trẻ lúc trước luôn thích ăn nhưng tại sao bây giờ không muốn ăn nữa thế?
An Ninh cũng muốn ăn, nhưng sau khi có toàn bộ ký ức, cô luôn cảm thấy đồ ăn của tinh tế có mùi lạ, bây giờ cô chỉ muốn ăn tinh bột mà thôi.
Với lại, nếu gà hầm nấm thì càng tốt.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Sinier, làm cho An Ninh có chút không đành lòng, ngập ngừng: “Vậy, ba nhỏ, chọn cho con, chọn một con nhỏ nhất, nếm thử.”
“Được”, Sinier liền vui vẻ đồng ý.
Trùng trắng có cánh ăn ngon như vậy sao có thể bỏ lỡ được chứ, hắn đã sống 80 năm, mà cũng chỉ mới ăn được 3 lần.
“Thế nào? Có ngon hay không?”
An Ninh chép chép miệng, cũng được, mùi lạ đã bị mùi tiêu che lại, giòn giòn thơm thơm, ăn khá ngon.
“Lại ăn thêm một con nữa đi, ăn được là tốt rồi.”
“Lát nữa ba nhỏ sẽ chiên nhiều thêm một chút, con bỏ vào trong vòng tay không gian, dùng làm đồ ăn vặt.”
Trong lúc An Ninh thích ứng với đồ ăn mới, thì Nicole ở cách đó không xa đang nôn ói.
Hôm qua cô ta bị trùng trắng hù dọa cả ngày, buổi tối còn mơ thấy ác mộng.
Buổi sáng lại nghe thấy thấy những cuồng chiến sĩ khác nói ở chỗ của Lãnh Khang Bình có đồ ăn ngon, cô ta còn cố ý lại đây nhìn xem.
Khi biết là chính là trùng trắng ngày hôm qua, cô ta đã có chút không thoải mái, lại thấy An Ninh ăn, liền trực tiếp nôn ói.
Cô ta biết bản thân mình sẽ không thể chính diện gây chuyện với người phụ nữ này, nhưng chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua cho An Ninh.
Làm cho cô ta không dễ chịu, thì cô cũng đừng nghĩ sẽ được thoải mái.
Cùng ngày hôm đó, Nicole liền dẹp đường hồi phủ (trở về), lên kế hoạch âm mưu hãm hại An Ninh.
Tất nhiên là An Ninh sẽ không biết những chuyện này, mọi người trong đội tác chiến đang vội vàng làm ra đồ ăn năng lượng, còn có một số người đang giúp cô phân loại số thực vật năng lượng trong không gian.
Cô muốn giúp đỡ nhưng tất cả mọi người đều đuổi cô đi nghỉ ngơi, ngay cả hai đứa nhóc là Kelin cùng Tôn Toàn cũng đều nhìn chằm chằm cô cùng ghế dựa.
Chỉ cần cô vừa rời khỏi thì một trong hai đứa nhóc sẽ nhảy nhót chạy tới dọn ghế dựa, cô đi đến đâu bọn chúng sẽ dọn đến đó.
An Ninh không có việc gì để làm cũng chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất đào đất.
Moi moi, cô lại phát hiện ra đất ở đây có chút kỳ lạ.
Những khu an toàn bình thường đều có một bãi cỏ xanh mơn mởn.
Cỏ xanh đó chính là thứ nhìn thấy nhiều nhất ở tinh tế, năng lực thích ứng vô cùng mạnh cũng là loại thực vật không có tác dụng nhất, vậy nên ngay cả cái tên cũng không có, mọi người đều gọi nó là cỏ xanh.
An Ninh phát hiện, bên trong mấy cây cỏ xanh có một viên cỏ tương đối lớn.
Có một chút đất ở trên viên cỏ này không có năng lượng Cuồng Bạo.
Một chút đất này, An Ninh nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có một tí tẹo.
Nhưng ai bảo cô rảnh quá làm chi?