“A, đây đúng là hương vị của tự do.”
An Ninh đứng ở trên một cục đá to, nhắm mắt giơ hai tay, cảm nhận không khí mát mẻ ở xung quanh.
“Ninh Ninh, tiếp theo muốn đi ở bên nào? Bình nguyên ở bên trái tất cả đều là cỏ, còn bên phải là rừng rậm”, Wood nhìn bản đồ hỏi An Ninh.
An Ninh nhảy xuống cục đá, chỉ về hướng rừng râm: “Chúng ta xuất phát về hướng đó đi.”
“Từ từ”, Sinier phát hiện ở đây có rất nhiều trùng bay, lấy ra thuốc đuổi trùng mà phun lên người An Ninh: “Còn mấy người đi theo đằng sau thì sao, thật sự không cần ba nhỏ đi nói một tiếng sao?”
An Ninh nâng hai tay xoay tại chỗ một vòng, để tiện cho Sinier phun cho cô: “Cứ để bọn họ đi theo thôi, mang giày cao gót, còn mặt váy dài, không biết gia tộc Dick là muốn che chở cho Nicole hay là muốn làm hại cô ta nữa.”
“Không giống như chúng ta mặc đồ tác chiến màu đen, vừa đẹp vừa thần bí.”
Wood buồn cười xoa xoa đầu An Ninh, từ sau khi cho phép con bé ra ngoài thu thập, rõ ràng con bé đã hoạt bát hơn không ít.
Nên mang con bé ra ngoài đi dạo mới tốt.
.
“Người phụ nữ kia bị bệnh sao, cô ta đúng là có bệnh”, Nicole khó khăn rút giày cao gót ra khỏi nền đất, thở gấp gáp mà rống giận.
Cô ta muốn xuất hiện một cách xinh đẹp quý phái đến trước mặt An Ninh, để cho cô tự biết mà xấu hổ.
Nhưng ai mà biết người phụ nữ kia có bệnh, một nữ giới lại giống như cuồng chiến sĩ ăn mặc đồ tác chiến chạy đi khắp nơi, đến cánh tay cũng không bắt được, càng miễn bàn đến chuyện ngẫu nhiên gặp được.
“Mấy người không nhìn thấy tôi không đi được đường sao? Mau nghĩ cách cho tôi.”
Bốn vị cuồng chiến sĩ của gia tộc Dick đang bảo vệ cho Nicole đồng thời thở dài trong lòng, phó quan của Lãnh gia chạy thật nhanh.
Mấy người liền dựa đầu vào nhau cũng nhau nghĩ cách, sau đó dán lên người Nicole bùa bay, bọn họ đỡ Nicole đi.
Tuy rằng lúc này chân của Nicole không chạm đất, nhưng mái tóc dài của cô ta lại không ngừng dính lên những nhánh cây.
Vẫn là một cuồng chiến sĩ lấy ra mũ bảo hộ đội lên cho nàng ta, mới làm cho Nicole đỡ chật vật hơn.
Mặc dù được bảo vệ như thế nhưng Nicole vẫn không chịu nổi, luôn có trùng cắn cô ta.
Cho dù đã được phun thuốc đuổi trùng nhưng cũng không ngăn cản được, con trước vừa ngã xuống thì đã có con phía sau bay lên phía trước.
“Tại sao những con trùng này luôn cắn tôi vậy?”
“Tôi nhất định phải nhìn xem cô ta muốn đến khu hoang dã này làm cái gì?”
Bốn vị cuồng chiến sĩ bảo vệ có tâm muốn khuyên Nicole dừng chân, nhưng nhìn thấy cô ta kiên trì như thế, chỉ có thể từ bỏ.
Tính tình của nữ giới tùy hứng như thế, họ luôn biết.
Lúc Nicole cảm giác như hai chân của mình không thể đứng được nữa, thì liền nhìn thấy bóng dáng của ba cha con ở rừng cây phía trước.
“Mấy người đang làm cái gì đó?”
Đột nhiên có tiếng nói làm cho An Ninh giật mình, cục đất lớn trên tay cô cũng bị rơi xuống mặt đất liền bị chia thành hai nửa.
Lộ ra một thứ trắng trẻo mập mạp.
Sâu.
“A…a…”, Nicole sợ hãi kêu hai tiếng liền hôn mê bất tỉnh.
Tới đây làm trò hề hả?
An Ninh cảm thấy Lãnh Khang Bình đã đánh giá cao người phụ nữ tên Nicole này, nhìn qua không giống là một người đầy mưu mô gì cả.
Nicole nhìn thấy sâu liền hôn mê, làm cho bốn cuồng chiến sĩ đi theo bảo vệ hung phấn.
Trùng trắng, đó là trùng trắng đó.
Trên đất bằng ít có, đây là loại cuồng thú mini không cần tinh lọc mà có thể trực tiếp là thành đồ ăn năng lượng, hơn nữa cấp bậc của loại trùng trắng này đều không thấp.
“Hai vị”, một trong bốn vị cuồng chiến sĩ giơ tay phải lên, “Có thể thêm thông tin liên lạc không, nếu có dư trùng trắng muốn bán, thì chúng ta đều mua hết.”
Wood tiến lên dùng máy truyền tin va chạm với máy truyền tin của người kia một cái, kết bạn với nhau.
Người kia thấy đã kết bạn thành công, liền vui vẻ mà mang theo Nicole ngất xỉu trở về nơi dừng chân.