Sinier không trực tiếp trả lời câu hỏi của An Nịnh, mà chỉ duỗi tay ôm lấy bả vai của An Ninh: “Ninh à, lúc ba mười tuổi đã biết ba lớn của con, anh ấy chuyển nhà, trở thành hang xóm của ba.”
“Khi đó ba chỉ là một thằng nhóc, đặt biệt thích mái tóc bạc của ba lớn con, mỗi ngày đều đi sau anh ấy kêu anh trai tóc bạc, để cho anh ấy dẫn theo ba đi tinh cầu năng lượng đánh cuồng thú.”
Đây là đầu tiên An Ninh nghe được chuyện cũ của Sinier cùng với Wood, trước kia cho dù cô hỏi như thế nào bọn họ cũng không nói, nhất thời cũng đã quên chuyện mình băn khoăn, chuyên chú lắng nghe câu chuyện của Sinier.
“Khi ba 25 tuổi, ba liền tỏ tình với ba lớn của con, anh ấy cũng đồng ý.”
“Khi ba 65 tuổi, ba lớn của con cầu hôn ba, hai ba cũng xác định sẽ ở bên nhau cả đời không bỏ, khi đó cũng biết được cả đời chúng ta sẽ không có con cái.”
“Không nghĩ tới, khi hai ba vừa mới kết hôn liền nhặt được con, một bé con không có lưu lại lịch sử gen.”
“Lúc ấy cảm giác, con chính là món quà mà thần tinh tế gửi cho chúng ta.”
An Ninh nghe đến đây, đột nhiên nhớ tới cái tên mà hai baba đặt cho mình khi nhận nuôi cô.
“Chúng ta đặt tên cho con là Trời Ban, gọi con một tiếng con liền khóc, kêu một lần là con khóc một lần, sau đó mới sửa tên con thành An Ninh.”
“Ninh à, con chính à món quà mà thần ban cho chúng ta, ba và ba lớn của con chỉ biết yêu con, bảo vệ con, mong muốn cho con khỏe mạnh, để cho con vui vẻ.”
An Ninh hít hít cái mũi, cô thật sự là món quà thần ban sao?
“Ba nhỏ”, An Ninh nhào vào trong lòng ngực Sinier, “Bọn họ không cần con, con cũng không muốn bọn họ.”
“Được, không cần bọn họ.”
An Ninh khóc một hồi, tâm tình lại trở nên thoải mái hơn, chuẩn bị buổi tối sẽ nói thẳng về năng lực khác biệt của cô cho người thân biết.
Chân gà hầm mất nửa ngày, mùi thơm mới chậm rãi từ bên trong nồi bay ra ngoài.
Đột nhiên có hai cái đầu nhỏ xuất hiện chỗ của phòng.
“Kelin, Tôn Toàn, vào đi”, An Ninh vẫy vẫy tay với hai đứa nhóc.
Hai cuồng chiến sĩ nhỏ tuổi xô xô đẩy đẩy chen vào, hai đứa nhỏ nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn khắp nơi, sau đó cả hai đều tập trung nhìn vào trong nồi.
“Tại sao hai đứa không nói gì? Có phải đói bụng hay không? Ăn một chút đi”, An Ninh lấy hạt hạnh nhân đã rang ra đưa cho hai đứa nhóc.
Hai đứa nhỏ lại không nhận lấy, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra ý muốn ăn.
Sinier nhìn không được, lấy hai hạt hạnh nhân từ trên tay An Ninh đưa cho hai đứa nhỏ, “Ăn đi, chú cho.”
“Cảm ơn chị Ninh, chú ba nhỏ.”
An Ninh: Cái xưng hô kì lạ gì thế?
“Kelin, cái này ăn ngon thật.”
“Đúng vậy, ăn một miếng cơ thể liền thoải mái.”
An Ninh kéo tạp dề của Sinier: “Ba nhỏ, có chuyện gì sao?”
“Chắc là có ai đó nói gì với bọn họ, đứa nhỏ thì khôn giữ bí mật được, lát nữa mình sẽ nói chuyện này”, Sinier mở nắp nồi, một mùi hương xông thẳng vào mũi.
Trong nháy mắt hai đứa nhóc liền cảm thấy hạt hạnh nhân trong tay không còn ngon nữa.
“Chị Ninh, chú ba nhỏ, đồ ăn này thật thơm”, Kelin không nhịn được mà lên tiếng.
“Muốn nếm thử không?”, Sinier hỏi.
“Muốn”, Kelin Connie cùng Tôn Toàn liền gật đầu.
“Muốn nếm thử thì phải thay đổi xưng hô với chú, đều là cuồng chiến sĩ, hai đứa có thể trực tiếp gọi chú là Sinier, đương nhiên cũng có thể gọi là chú Quincy.”
Hai đứa nhỏ liếc nhìn nhau, đồng thời lên tiếng: “Chú Quincy.”
“Rất ăn ý nha”, Sinier cười lấy ra ba cái chén, dùng dao cắt chân gà xuống, chia cho hai đứa nhỏ cùng với An Ninh.
“Ăn rất ngon, Tôn Toàn, ta không muốn nghe Mông kia nói, đi theo chị Ninh có đồ ăn ngon”, Kelin liếʍ liếʍ môi đầy dầu mỡ, buồn rầu nói.
“Đúng đúng, không nghe Mông kia nói, chú Quincy rất tốt, sẽ không đánh trẻ con”, Tôn Toan cố hết sức nhai gân gà, có chút cứng.
“Dừng lại, dừng lại”, An Ninh ở bên cạnh nghe xong liền có chút mơ hồ, “Mông là ai?”
“Mông là người phụ trách tinh cầu năng lượng này, em với baba có biết hắn ta.”
Kelin lau khô miệng, giải thích với An Ninh: “Lúc trước em với baba cùng một nhà với hắn ta, sau này chúng ta lại dọn ra ngoài.”
“Hình như hắn ta muốn gọi baba em là ông nội Brandon.”