Ca Nhi Cổ Tiểu Hà Đã Lấy Chồng

Chương 16

Cổ Tiểu Ngư thấy Lý Đào Nhi đã ổn định hơn rất nhiều, liền bảo nhóm mọi người xung quanh tản đi, cảm ơn Triệu Cẩm xong liền đỡ Lý Đào Nhi trở về.

Triệu thẩm đi theo phía sau, nhìn thấy bờ sông chỉ còn mỗi nhi tử mình đứng ở đó. Trước đó, nhà bà còn đang bán đậu hủ, nghe thấy một hồi ồn ào, sau đó thấy Cổ Tiểu Ngư chạy qua như gió.

Chưa kịp để Triệu thẩm phản ứng lại, bà lại nhìn thấy Triệu Cẩm cũng bỏ công việc trong tay, vội vàng chạy theo, còn có vài khách hàng đứng chờ mua đậu hủ. Triệu thẩm chỉ đành tiếp đón mấy khách đó, sau khi xong mới nhanh chóng đi theo về phía bờ sông.

“Ai nhảy sông vậy, cứu lên được không?” Triệu thẩm nhìn nhi tử đang vắt góc áo, cau mày hỏi.

Triệu Cẩm vắt khô góc áo, đáp: “Lý Đào Nhi của Lý gia, cứu lên rồi.”

Triệu thẩm vừa nghe là Lý Đào Nhi, thở dài nói: “Tạo nghiệt, Lý tiểu thẩm cũng làm quá đáng rồi.”

Triệu gia và Lý gia sống gần nhau, thường xuyên nghe thấy tiếng ồn ào từ Lý gia. So với những người khác, Triệu gia hiểu rõ nhất Lý tiểu thẩm là người như thế nào.

“Có nương thật ra là có người bảo vệ mình, không có nương nhưng ....” Triệu thẩm lẩm bẩm một câu rồi nói tiếp, “Chạy nhanh về nhà thay quần áo đi, cẩn thận bị phong hàn, áo ngoài đâu rồi?”

“Con đưa Ngư ca nhi rồi.” Triệu Cẩm thấp giọng nói.

“Cho Ngư cá ca nhi, Ngư ca nhi cứu người lên à?” Triệu thẩm ngạc nhiên hỏi lại.

Triệu Cẩm gật đầu, Triệu thẩm thở dài, cảm thán nói: “Cái gan của Ngư ca nhi thật là lớn.”

Hai mẹ con trở về nhà, không nói thêm gì nữa.

Lại nói tới Cổ giá bên này, Cổ Tiểu Ngư đỡ Lý Đào Nhi về nhà, nấu canh gừng để đuổi lạnh. Mặc dù là mùa hè, nhưng nước sông lạnh buốt, lại thêm Lý Đào Nhi là nữ nhi, thân thể yếu đuối, sợ sẽ bị thương đến căn bản, sau này dễ mắc bệnh.

Lý Đào Nhi thay xong quần áo khô, ngồi trong phòng của Cổ Tiểu Ngư, trên tay cầm một chén canh gừng nóng, nhưng cúi đầu lặng im không nói gì.

Cổ Tiểu Ngư thấy nàng không uống, tưởng rằng nàng sợ canh cay, liền nhẹ giọng nói: “Đừng lo, vị cay không nặng đâu.”

Ai ngờ, vừa nghe xong những lời này, nước mắt Lý Đào Nhi lại tuôn rơi như mưa, cô đặt chén canh gừng xuống bàn, chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.

Cổ Tiểu Ngư phản ứng nhanh chóng, vội vàng đỡ nàng, kéo nàng đứng dậy, nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói, người ta thường nói nam nhi dưới trướng có hoàng, nhưng ta lại nghĩ, nam hay nữ, đều không nên dễ dàng quỳ xuống như vậy.”

Lý Đào Nhi bụm mặt khóc nức nở, trong miệng lẩm bẩm cảm thấy hổ thẹn với Cổ Tiểu Ngư.

“Ngươi có gì phải thẹn?” Cổ Tiểu Ngư hỏi lại, giọng điệu nhẹ nhàng.

Lý Đào Nhi sau đó kể lại chuyện mua thịt, mỗi lần nàng đến mua năm văn thịt, nhưng chỉ trả có bốn văn. Dù là Lý tiểu thẩm ép cô làm vậy, nhưng cô cũng cảm thấy mình không nên như thế.

Cổ Tiểu Ngư không những không hoài nghi nàng, mà còn đối xử tốt với nàng, hôm nay còn cứu mạng nàng. Lý Đào Nhi cảm thấy càng hổ thẹn, không biết làm sao để đối mặt với hắn.

“Tỷ đâu có thiếu tiền, tỷ nhìn lại hành xem đi… Măng mùa xuân, quả mơ, không phải là ta đã dùng một văn mua lại cho tỷ rồi sao?” Cổ Tiểu Ngư trả lời bình thản, như thể mọi chuyện đều là lẽ dĩ nhiên.

Lý Đào Nhi ngẩng đầu, không ngờ Cổ Tiểu Ngư đã sớm biết chuyện, lại còn nói cô đã đền bù theo cách như vậy. Cổ Tiểu Ngư nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói:

“Lần này ta có thể cứu tỷ, nhưng không phải lúc nào cũng may mắn như vậy. Sinh mệnh rất quý giá, đáng giá hơn cả vàng bạc. Đào Nhỉ tỷ phải cố gắng sống tiếp.”

Lý Đào Nhi sững sờ. Khi cô nhảy sông, lòng chỉ nghĩ đến nỗi tuyệt vọng, nhưng lúc cơ thể dần chìm xuống ý nghĩ muốn sống lại bừng lên mạnh mẽ. Nếu không có Cổ Tiểu Ngư cứu, cô chắc chắn sẽ hối hận. Cô vẫn còn trẻ, còn nhiều điều chưa trải nghiệm, cô không cam lòng ra đi như thế.

Thấy Lý Đào Nhi cúi đầu im lặng, Cổ Tiểu Ngư nhẹ nhàng vỗ vai cô, sau đó bước ra ngoài, để lại không gian cho cô tự suy nghĩ và bình tĩnh lại.

“Ca ca, Đào Nhi tỷ tỷ có không chứ?” Cổ Tiểu Hà sau khi biết mọi chuyện từ đầu đến cuối, thấy ca ca bước ra liền lo lắng hỏi.

Cổ Tiểu Ngư gật đầu, sờ đầu đệ đệ, cả người căng thẳng lúc này mới thả lỏng, mệt mỏi tràn ngập. Lúc trước trong sông, đúng là đã làm cậu kiệt sức.

Cổ lão cha thấy nhi tử đi ra, trầm mặt gọi Cổ Tiểu Ngư đến. Vừa lại gần, Cổ lão cha liền vung tay tặng ngay một cái gõ mạnh lên đầu Cổ Tiểu Ngư.

“Lão cha!” Cổ Tiểu Ngư ôm đầu kêu đau, mặt nhăn nhó. Cậu biết cha không hề nương tay, phỏng chừng lát nữa sẽ sưng lên thành một cục u lớn.

"Còn biết đau à? Ngươi có biết thân mình mình nặng mấy cân mấy lượng không? Nếu không phải Triệu gia tiểu tử giúp ngươi, ngươi nghĩ mình còn đứng vững ở đây được sao?”

Cổ lão cha vừa lo lắng vừa giận, lời nói nặng nề hơn thường lệ.

Cổ Tiểu Ngư không hề cảm thấy ấm ức, cũng không dám cợt nhả như mọi khi. Hắn kéo lấy cánh tay lão cha, nghiêm túc nhận lỗi: “Là nhi tử hành động thiếu suy nghĩ.”

Nhưng Cổ Tiểu Ngư không hối hận. Nếu được chọn lại lần nữa, cậu vẫn sẽ cứu người, chỉ có điều lần sau nhất định phải cởi cả giày ra, lần này thật sự quá bất tiện.

Cổ lão cha hiểu rõ tính cách của nhi tử, bảo cậu làm ngơ trước chuyện như vậy là điều không thể. Một mặt, ông thầm tự hào vì ca nhi nhà mình can đảm, không sợ hiểm nguy. Nhưng mặt khác, ông cũng không khỏi lo lắng, sợ một ngày nào đó nhi tử gặp chuyện chẳng lành.

“Thật không biết, trên đời này còn có ai có gan lớn như ngươi.” Ông thở dài, lời nói pha chút bất lực.

Sau khi nói xong, Cổ lão cha chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào nhà. Ông dự định đứng trước bài vị người vợ quá cố mà trò chuyện, kể cho bà nghe về ca nhi thứ hai của họ, đồng thời mong bà dưới suối vàng đừng trách cứ ông vì đã không dạy bảo nghiêm khắc.

Cổ lão cha vừa đi khỏi, Cổ Tiểu Ngư liền hắt hơi một cái thật lớn. Cậu nghĩ thầm, lát nữa mình cũng phải uống một bát canh gừng, nếu không lỡ mắc bệnh thương hàn thì biết làm thế nào?