Một phép màu xảy ra.
Lấy vết thương nơi cô đâm làm trung tâm, một luồng năng lượng vô hình lan tỏa ra. Những sợi cơ thịt gớm ghiếc như gặp phải thứ gì đó đáng sợ, run rẩy co rụt lại vào trong lớp da thịt. Những vật thể không rõ đang điên cuồng ngọ nguậy dưới làn da cũng dần lắng xuống.
Cơ thể của Phương Tiêu vốn đã bắt đầu phân hủy, lại từng chút một hồi phục về hình dáng con người.
Những thành viên Sao Băng đều sững sờ, nín thở nhìn, trên gương mặt ai nấy đều hiện lên sự chấn động sâu sắc.
Sắc mặt Úc Chiêu ngày càng trắng bệch. Chỉ đến khi làn da của Phương Tiêu không còn dấu vết gồ ghề, cô mới rút thanh đoản kiếm ra. Lần này, cô đã dùng hết toàn bộ sức lực. Cô ngã về phía sau, Lilli An lập tức đỡ lấy cô.
Úc Chiêu cuộn người lại, ho khan đến xé lòng. Ngay lập tức, có vô số thứ được nhét vào miệng cô. Cô không phản kháng, ngoan ngoãn há miệng nuốt xuống. Một dòng năng lượng ấm áp tụ lại trong cơ thể, khiến tứ chi của cô dần ấm lại.
Cơ thể cô được phủ thêm một chiếc áo choàng, Lilli An ôm chặt lấy cô, xung quanh là những âm thanh vừa hỗn loạn vừa rõ ràng.
“Chuyện này là sao? Tôi không đang mơ chứ?”
“Anh Phương Tiêu… Anh ấy thật sự đã khỏi rồi! Anh ấy không còn dị biến nữa!”
“Chuyện này sao có thể xảy ra?”
Úc Chiêu không để ý đến những âm thanh đó. Cô nhắm mắt, cảm nhận Lilli An nhẹ nhàng bế cô lên và đặt trở lại trong xe.
“Nếu muốn cảm ơn tôi, hãy giúp tôi rời khỏi đây.” Ngay khi được đặt xuống, Úc Chiêu bỗng thì thầm.
Lilli An khựng lại, cúi đầu nhìn cô.
Nhưng Úc Chiêu không nói thêm gì nữa.
Nếu như trước đây cô còn cân nhắc việc theo Sao Băng về căn cứ của Liên Minh Văn Minh, thì sau khi nhận ra sức chiến đấu và khả năng đặc biệt của mình, ý nghĩ đó đã hoàn toàn bị dập tắt.
Cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể vào căn cứ loài người khi bản thân còn chưa đủ mạnh.
Lilli An quay đầu nhìn những người khác, rồi khẽ hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
Úc Chiêu hé mở đôi mắt, ánh nhìn lạnh lẽo xuyên qua những sợi tóc rối nhìn thẳng vào Lilli An: “Tôi không được phép rời đi sao?”
“Đương nhiên là được!” Lilli An hốt hoảng, ánh mắt hoang mang: "Nhưng… nhưng cô… cô có lẽ chưa nhận ra mình quý giá đến mức nào. Nếu không có sự bảo vệ của Liên minh, cô sẽ…”
“Tôi không được phép rời đi sao?” Úc Chiêu lặp lại câu nói.
Lilli An im lặng. Những người khác đã bắt đầu tiến lại gần. Cô vội vàng cúi đầu thì thầm: “Cô đương nhiên là tự do. Khi nào cô khỏe hơn, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Úc Chiêu khẽ cười, rồi bằng giọng rõ ràng đến mức những người ở xa cũng có thể nghe thấy, cô nói:
“Trước đây tôi đã nói dối. Tôi chính là người của Khải Thị Bình Minh.”
***
Thế giới lặng ngắt.
Đặng Thanh Dương theo phản xạ nhìn về phía Tô Mộc Trầm, anh ta chỉ lắc đầu, không nói gì.
"Với cấp bậc của người này, không phải tôi có thể thăm dò được."
Úc Chiêu bật cười, bờ vai khẽ run. Tiếng cười của cô càng lúc càng lớn, xung quanh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Đến khi cô cười xong, mới phát hiện mấy người kia đều đang nhìn cô với vẻ kinh hoàng.
“Úc... Úc...” Lilli An nói lắp bắp, không thể gọi trọn vẹn tên cô: “Cô đang nói gì vậy?”
“Không có gì, chỉ nhắc nhở mọi người một chút thôi.” Úc Chiêu đáp: “Đã biết kỹ năng thăm dò lời nói dối không phải lúc nào cũng hữu dụng, sau này đừng tùy tiện cởi trói cho người khác nữa.”
Cô cười đầy ẩn ý: “Nhỡ đâu tôi thực sự là giáo đồ của Bình Minh thì sao?”
“Dù cô có là giáo đồ của Bình Minh, cũng không phải kẻ địch của chúng tôi.”
Phương Tiêu dựa vào vai Đặng Thanh Dương, chân thành nhìn Úc Chiêu.
“Tôi nợ cô một mạng.”
Nghe câu này, nụ cười trên mặt Úc Chiêu lập tức biến mất.
“Không cần.”
Tính khí của cô kỳ quặc như vậy, hoàn toàn khác với lần đầu gặp mặt, nhưng mọi người cũng dần chấp nhận rồi.
Sau khi lên xe, người cầm lái đổi thành Yến Tĩnh Thu. Lilli An ngồi cạnh Úc Chiêu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vết thương trên người cô.
“Thật sự không cần thuốc hồi phục và thuốc ức chế sao?” Cô ấy lo lắng hỏi.
“Giữ lại mà dùng.” Úc Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững đáp.
Đặng Thanh Dương nhìn mà cơ mặt giật giật: “Cái này... thật sự không đau hở?”
“Đau chứ.” Úc Chiêu vẫn thản nhiên như cũ, khiến người ta không thể phân biệt cô nói thật hay nói dối.
Cô dường như vừa tháo xuống một chiếc mặt nạ nào đó, lại ngay lập tức đeo lên một chiếc mặt nạ khác. Giờ đây, con người thất thường, khó lường và có năng lực quỷ dị này, chính là bộ mặt mà cô muốn dùng để đối diện với thế giới. Còn có phải là con người thật của cô hay không, chẳng ai biết được.
Một người như thế... vậy mà lại sở hữu năng lực độc nhất vô nhị, giống như một vị thần cứu thế...
Úc Chiêu không để ý đến bọn họ. Cô thực sự không nói dối. Khả năng trị liệu có thể giúp cô không chết, nhưng không có tác dụng giảm đau. Đau đớn, ngứa ngáy, tất cả cô đều phải tự chịu đựng. Lúc này, cô đã hao hết sức lực chỉ để giằng co với cảm xúc và ý chí của chính mình.