Cô quay lại mục nguyên liệu, mua nguyên liệu để nấu cháo trứng bắc thảo thịt bằm, rồi quay về nhà bếp bắt đầu chế biến.
Đây là lần đầu tiên Việt Ngư nấu ăn trong trò chơi, nên cô hoàn toàn trong trạng thái mò mẫm.
Khi một thanh hiệu chuẩn hình quạt xuất hiện, kim chỉ từ trái sang phải di chuyển, cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trơ mắt nhìn kim chỉ đi qua các vùng "Đạt", "Xuất sắc", "Hoàn hảo" để chạy thẳng đến vùng "Thất bại".
Thành phẩm đen như than ra lò, Việt Ngư vẫn ngơ ngác:
“Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hệ thống không chịu nổi nữa, ôm trán nói:
[Bảo sao cô lại bị ngộ độc trong đời thực, cô vốn dĩ không hợp với việc nấu nướng!]
Việt Ngư nghe vậy không phục:
[Chuyện ngoài đời là một tai nạn, tôi rõ ràng bị nấm độc hại chết, chứ không phải bị món ăn thất bại sát hại!]
Hệ thống "hừ" một tiếng, kéo sự chú ý của cô trở lại, chấp nhận số phận hướng dẫn:
[Thấy những vùng "Đạt" trên thanh hiệu chuẩn không? Khi kim chỉ đi qua đó, cô nhấn dừng, thì cháo trứng bắc thảo thịt bằm sẽ đạt chất lượng tiêu chuẩn.]
Việt Ngư ngộ ra, hứng khởi nói:
[Tôi hiểu rồi! Bây giờ tôi sẽ làm một bát cháo thịt bằm hoàn hảo!]
Cô nhấn bắt đầu lại từ đầu, tập trung nhìn chằm chằm kim chỉ đang di chuyển, sau đó nhanh như chớp nhấn nút dừng. Kết quả, cô nhận được một món ăn… hoàn toàn cháy đen.
Hệ thống: [Phì cười.]
Việt Ngư: […]
Cô cố gắng giữ thể diện, nghiêm túc với gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn:
[Vùng “hoàn hảo” quá nhỏ, tôi chỉ chậm một chút là kim chỉ đã đi qua rồi. Lần này tôi sẽ giảm tiêu chuẩn, làm một bát cháo “xuất sắc”!]
Ba giây sau.
Hệ thống: [Phì cười.]
Mặt Việt Ngư đỏ bừng vì ngượng ngùng.
Cô phồng má lên, bắt đầu thử lại nhiều lần. Trong khi kỹ năng của cô tăng lên chút ít, thì nguyên liệu lại giảm đi nhanh chóng.
Khi đến phần nguyên liệu cuối cùng, cháo cô nấu ra vẫn không có món nào đạt “xuất sắc” hay “hoàn hảo”, chỉ ổn định ở mức “đạt tiêu chuẩn”.
Việt Ngư không cam tâm, định mua thêm nguyên liệu để tiếp tục. Hệ thống đành bất lực nhắc nhở:
[Nếu cô còn làm thêm, nữ chính sẽ đói chết mất.]
Việt Ngư sực nhớ lý do mình nấu cháo, vội thoát khỏi giao diện nhà bếp và quay về màn hình nhỏ của căn phòng tối.
Ô Xu vẫn co ro trong góc tường, mắt nhắm nghiền. Sau khi cơn sốt giảm, khuôn mặt cô dần trở nên tái nhợt.
Việt Ngư sợ cô đã chết đói, vội chọc vào đầu cô.
Ô Xu không mở mắt, nhưng bong bóng trên đầu hiện dòng chữ:
“Đã nói đừng kéo tóc tôi mà…”
Dường như cô ấy kiệt sức, giọng nói trong dòng chữ cũng mang theo sự yếu ớt.
Việt Ngư kéo bát cháo trứng bắc thảo thịt bằm từ túi đồ tới trước mặt nàng, rồi lại chọc vào đầu cô lần nữa.
Ô Xu: “……”
Ô Xu phớt lờ cô.
Việt Ngư cuống lên, chuyển sang chọc vào eo cô.
Ô Xu cuối cùng mở mắt:
“Cô ——”
Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt cô đã bị bát cháo trước mặt thu hút.
Việt Ngư thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gõ chữ:
“Đây là dành cho cô, ăn đi.”
Ô Xu im lặng một lúc, cơn đau quặn thắt trong dạ dày ngày càng dữ dội,cô lí nhí nói:
“Cảm ơn.”
Cô cầm bát cháo lên, đầu tiên dùng thìa ăn vài miếng, rồi có lẽ dạ dày đã quen dần, cô không kìm được nữa, vội vàng ăn như vũ bão.
Chỉ trong nháy mắt, bát cháo đã sạch bóng. Việt Ngư chưa kịp vui mừng thì Ô Xu bất ngờ nói:
“Khó ăn quá.”
Việt Ngư: “?!”
Cô vừa ngượng vừa xấu hổ, mất một lúc mới ấm ức gõ chữ:
“Đây là lần đầu tiên tôi nấu ăn, kỹ năng chưa tốt lắm. Sau này khi quen rồi, tôi sẽ làm ra những món ngon nhất!”
Ô Xu sững người, trong lòng cảm thấy hoang đường, nhưng lại không kìm được, cổ họng nghẹn lại, nhỏ giọng hỏi:
“Bát cháo này… là cô tự tay làm cho tôi sao?”
“Đúng vậy.”
Trước mắt Ô Xu, dòng chữ hiện lên, mang theo vài phần tủi thân:
“Chỉ riêng nguyên liệu thôi cũng đã tốn rất nhiều tiền rồi…”
Ô Xu mím môi, lặng lẽ siết chặt chiếc bát trong tay.
Cô luôn dè chừng cô gái tên “Tiểu Ngư” này, cảm thấy đối phương như một ác thần ẩn trong bóng tối, có thể dễ dàng nghiền nát cô – một con kiến yếu đuối.
Nhưng cô chưa từng nghĩ, một người chiếm thế chủ động, có thể tùy ý quyết định số phận cô, lại tự mình vào bếp nấu ăn khi cô đói bụng.
Ngay cả mẹ ruột của cô cũng chưa từng đối xử tốt với cô như vậy.
Đối phương rốt cuộc muốn gì từ cô?
[Bé con đã no bụng.]
[Bé con rất thích bát cháo bạn làm, tâm trạng tăng lên.]
[Bé con đang suy nghĩ tại sao bạn lại đối xử tốt với cô ấy như vậy.]
[Do tinh lực quá thấp, bé con không thể suy nghĩ thành công.]
[Độ thiện cảm của bé con dành cho bạn +1.]
“Ủa.” Việt Ngư kinh ngạc: “Trò chơi này còn có cả thiết lập độ thiện cảm nữa sao? Nhưng tăng mỗi 1 điểm thì ít quá đấy…”
Cô lẩm bẩm một câu, không quá để ý chuyện này. Thay vào đó, cô đưa tay chạm vào màn hình, định thu hồi chiếc bát trong tay Ô Xu. Nhưng chiếc bát vốn kích thước bình thường khi nằm trong tay Ô Xu lại trở nên bé xíu. Hơn nữa, Ô Xu giữ rất chặt, khiến Việt Ngư chạm mấy lần mà vẫn không lấy được, thậm chí vô tình chạm phải đầu Cô.
Nhớ đến sự khó chịu của Ô Xu trước đó, Việt Ngư vội vàng rụt tay lại, âm thầm hy vọng Ô Xu không nhận ra.
Nhưng sự đời thường chẳng như ý, Ô Xu trong màn hình khẽ cử động đầu, bong bóng chữ trên đầu cô từ từ hiện ra.
Việt Ngư cảm thấy tim mình thót lên, chuẩn bị sẵn tinh thần bị Ô Xu mắng mỏ.
Nhưng khi bong bóng hoàn thành, bên trong lại không phải là những lời trách mắng mà là một chuỗi dấu chấm lửng đầy khó hiểu.
Việt Ngư ngớ người, hơi bối rối, không hiểu Ô Xu muốn nói gì.
Tính tò mò của cô vốn rất cao, thấy Ô Xu dường như không giận, cô lại nổi hứng nghịch ngợm, thử nhẹ nhàng xoa đầu Ô Xu.