Việt Ngư chìm trong cảm động, vui vẻ nói:
[Bé con của tôi thật chu đáo và đáng yêu]
Hệ thống: […]
Có gì đó không đúng.
Chẳng phải nhân vật nữ chính có thiết lập tính cách "lạnh lùng, tàn nhẫn, không gần gũi" sao? Tại sao đến lượt Việt Ngư thì lại thay đổi hoàn toàn như thế?
Hệ thống cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Trong khi đó, Việt Ngư đã bắt đầu gõ chữ trả lời Ô Xu.
Những dòng chữ nổi lơ lửng trong căn phòng tối dần thay đổi. Ô Xu nhìn chằm chằm vào đó, như sợ rằng thứ không rõ là ma quỷ hay thần linh kia sẽ yêu cầu cô dâng hiến thứ gì đó như "lý trí", "cảm xúc", hoặc thậm chí là "trái tim", "cái đầu".
May mắn thay, cảnh tượng đen tối mà Ô Xu dự đoán không xảy ra. Những dòng chữ nổi lên trước mặt cô lại là — “Tôi muốn chọc vào mặt cô, có được không?”
Ô Xu: “?”
Biểu cảm của cô cuối cùng không giữ được nữa, lộ rõ sự kinh ngạc và khó hiểu.
Chọc mặt?
Tại sao lại muốn chọc mặt tôi?
Chẳng lẽ đối phương không có mặt của chính mình sao?
Ô Xu bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, và trong đầu xuất hiện vài hình ảnh kỳ quái làm giảm độ "sanity". Một lúc sau, cô quên luôn việc trả lời.
Việt Ngư chờ mãi, thấy cô không từ chối rõ ràng, liền hớn hở nói:
“Cô không nói gì, tôi coi như cô đồng ý nhé!”
Ngay từ khi nhìn thấy phong cách dễ thương của Ô Xu, cô đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn làm điều này rồi.
Dứt lời, Việt Ngư nhắm thẳng vào khuôn mặt tròn xoe của Ô Xu trong trò chơi, nhẹ nhàng chọc một cái.
Trên đầu Ô Xu, bong bóng hiện lên: “……”
Việt Ngư thấy vui, không nhịn được đổi sang má bên kia, chọc thêm một lần nữa.
Ô Xu lần này lên tiếng: “Ngón tay của cô rất giống tay người.”
Việt Ngư chớp mắt, nghe thấy ý thăm dò trong lời nói của Ô Xu, nhưng cô không để tâm, tiếp tục chọc.
Ô xu có vẻ bị chọc đến mức bực bội, bất ngờ đưa tay lên, định nắm lấy ngón tay nghịch ngợm của cô.
Hai người ở không gian khác nhau, nên tất nhiên Ô Xu chẳng nắm được gì.
Cô im lặng một lúc, rồi bong bóng trên đầu lại hiện lên:
“Tôi không nhìn thấy tay cô, cũng không nắm được, nhưng tôi có thể cảm nhận khi cô chạm vào tôi. Ngón tay mềm mại, mát lạnh, không có vết chai, chắc hẳn không thường làm việc nặng. Dựa trên cuộc đối thoại trước đó, tôi đoán cô là một con người, và còn là một học sinh, đúng không?”
Động tác của Việt Ngư dừng lại, suy nghĩ vài giây không biết có nên trả lời hay không, cuối cùng quyết định bỏ qua chủ đề này, tha cho khuôn mặt nhỏ đáng thương của Ô Xu, rồi chuyển sang xoa đầu cô.
Ô Xu: “……”
Ô Xu: “Cô đang né tránh câu hỏi?”
Ô Xu: “Cô không có tóc sao? Tại sao lại xoa đầu tôi?”
Ô Xu: “Không được xoa nữa!”
Việt Ngư ngoan ngoãn rụt tay lại, vui vẻ nói với hệ thống:
“Bảo sao người ta thích chơi game nuôi dưỡng thế này, chọc một cái lại có một câu đối thoại, vui quá đi mất!”
Hệ thống đảo mắt, lười để ý đến hành vi ấu trĩ của cô.
Việt Ngư không bận tâm, ngắm nghía cơ thể Ô Xu, rồi chọc vào tay cô ấy.
Ô Xu: “Làm gì vậy?”
Ô Xu: “Tay tôi không cầm gì cả.”
Ô Xu: “Tay cô rất nhỏ và mềm, quả nhiên cô là con gái.”
Ô Xu: “Cảm giác mười ngón tay đan nhau kỳ lạ lắm… Buông ra.”
Việt Ngư chọc hai lần, thấy cô ấy tức giận bối rối và liên tục đòi buông tay, bèn ngừng chọc tay, chuyển ánh mắt sang… ngực?
Không, cái này không được.
Tỉnh táo lại đi Việt Ngư! Ô Xu là người thật, đây không phải chỉ là trò chơi!
Việt Ngư kiềm chế sự tò mò và xung động, ánh mắt hạ xuống, quyết đoán chọc vào eo của Ô Xu.
Ô Xu: “???”
Ô Xu: “Cô muốn chết à?”
Việt Ngư nhận ra cô ấy thực sự bùng nổ, vội vàng dừng tay, ngoan ngoãn xin lỗi:
“Xin lỗi, tôi không biết cô nhột.”
Ô Xu mặt hơi đỏ, một lúc sau mới mở miệng, biểu cảm hung dữ, như đang nghiến răng nghiến lợi:
“Tôi không sợ nhột.”
Việt Ngư thắc mắc:
“Vậy tại sao phản ứng của cô lớn như vậy?”
Ô Xu tức giận hơn, trên đầu xuất hiện hai biểu tượng gân xanh nhảy lên:
“Cô nói xem? Tại sao cô tự nhiên lại ôm eo tôi?”
Việt Ngư sững sờ: “Ôm… ôm sao?”
Việt Ngư cuống quýt gõ chữ, vội vàng giải thích:
“Tôi không phải, tôi không có! Bên này tôi chỉ tiện tay chọc màn hình thôi…”
Màn hình?
Ô Xu nhạy bén nắm bắt từ khóa này, trong lòng dấy lên vô số ý nghĩ.
Tuy nhiên, nét mặt cô vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh. Chờ Việt Ngư giải thích xong,cô mới hé miệng, chuẩn bị nói.
Nhưng chưa kịp lên tiếng, tiếng bụng cô réo "ục ục" đã vang lên trước, đặc biệt rõ ràng trong căn phòng tối tăm.
Sự bình tĩnh trên mặt Ô Xu lập tức bị thay thế bởi vẻ lúng túng. Cô cắn môi, vụng về dùng hai tay ôm bụng, cố gắng áp chế cảm giác đói giống như những lần trước.
Việt Ngư không nghe thấy âm thanh nhỏ bé đó, nhưng may mắn trò chơi đã kịp hiện lên thông báo:
[Bé con của bạn đang đói. Hãy cho bé ăn ngay lập tức.]
[Nhà bếp đã mở, bạn có thể làm thức ăn tại đây.]
Việt Ngư nhấn vào nhà bếp, phát hiện giao diện chính vẽ một cái bếp, bên cạnh là một dãy bát đĩa để đựng nguyên liệu.
Bên dưới bếp có nút "Bắt đầu chế biến". Cô nhấn vào, lập tức nhận được thông báo:
[Nguyên liệu không đủ.]
[Bạn có thể mua thêm trong cửa hàng.]
Việt Ngư bật cười:
“Hay thật, hóa ra điểm kiếm tiền nằm ở đây.”
Cô bày ra vẻ mặt ghét bỏ, muốn phỉ nhổ trò chơi này là cỗ máy hút tiền. Nhưng nhìn Ô Xu cắn môi, cố gắng chịu đựng,cô lại thấy mềm lòng, đành bất lực mở cửa hàng.
Cửa hàng chia thành hai loại chính: thực phẩm chế biến sẵn và nguyên liệu. Việt Ngư tò mò nhấn vào mục thực phẩm chế biến sẵn, lập tức hít vào một hơi vì sốc giá, tự lẩm bẩm:
“Đắt thế? Thôi xin phép, tôi đi đây!”