Trong căn phòng thoang thoảng mùi hương an thần, ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn càng khiến không gian thêm ấm áp và dễ chịu.
Cố Tức Túy được chăm sóc tỉ mỉ, cảm giác thoải mái len lỏi đến tận đáy lòng. Hảo cảm dành cho Lục Khiêm Chu tăng lên không ngừng.
Khi nghe tiếng khép cửa, hắn không kìm được mà nói với hệ thống: “Đồ đệ ngoan ngoãn thế này, sao ta nỡ làm tổn thương hắn dù chỉ một chút? Nguyên tác thật sự quá tàn nhẫn với hắn. Yên tâm, ta nhất định sẽ nuôi dạy hắn như con ruột!”
Hệ thống liếc mắt: [Nhưng có lẽ hắn không muốn nhận ngài làm cha đâu.]
Cố Tức Túy cười, rất hiểu chuyện: “Ta biết. Theo cốt truyện, Lục Khiêm Chu đã biết ý đồ thật sự của sư tôn, rằng ta muốn hắn khổ luyện để nâng cao tu vi, cuối cùng chiếm đoạt toàn bộ. Nhưng dù biết rõ, hắn vẫn không tin sư tôn có thể nhẫn tâm đến thế. Ngược lại càng ôn nhu, tận tâm chăm sóc sư tôn, hy vọng sư tôn sẽ cảm nhận được tấm lòng chân thành của mình mà từ bỏ ý định.”
Cố Tức Túy cảm thán: “Lục Khiêm Chu đúng là hóa thân của thiên sứ.”
Đệ tử như vậy, càng khiến hắn đau lòng hơn.
Hệ thống lặng thinh không nói lời nào, nó chỉ có thể cung cấp nội dung trong tiểu thuyết, còn lại đều bị hạn chế.
Ngay cả hồ sơ thất bại của các ký chủ trước đây, đa phần đều là giả dối. Những gì liên quan đến tính cách thật của Lục Khiêm Chu đều bị tự động bóp méo thành số liệu mới rồi mới được lưu vào hệ thống.
Dù kỹ thuật tra cứu của Cố Tức Túy cao siêu, cũng không nhận ra bất kỳ sự bất thường nào.
...
Cố Tức Túy chớp chớp mắt, nhận ra tầm nhìn của mình vẫn mờ như cũ.
“Trong tiểu thuyết có nói, loại thuốc này có thể chữa mắt, nhưng ta đã uống rồi, tại sao vẫn không thấy gì?”
Hệ thống lảng tránh: [Ta không biết.]
Cố Tức Túy tự phân tích: “Tuy nói thuốc này cần uống một thời gian mới có hiệu quả. Nhưng trong nguyên tác, đến cuối cùng mắt của nguyên thân vẫn không cải thiện, thậm chí ngày càng tệ hơn, khiến ý nghĩ muốn nuốt tu vi của đồ đệ càng mãnh liệt. Chẳng lẽ… thuốc này là thuốc giả?”
[Đúng vậy!] Hệ thống thầm thán phục trước khả năng suy luận của Cố Tức Túy.
Cố Tức Túy nhíu mày: "Vậy vấn đề nằm ở đâu? Thuốc này phải qua tay đồ đệ trước khi đến tay ta. Hắn có đủ thời gian gây án, chẳng lẽ…"
Hệ thống kích động thét lên: [Mau tra hỏi hắn!]
Cố Tức Túy lườm hệ thống một cái đầy khinh thường: “Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao 107 ký chủ trước đây đều thất bại.”
Hệ thống: [?]
“Ngay từ đầu các ngươi đã xem hắn như kẻ địch. Cho dù đối xử tốt với hắn, cũng chưa từng có một khoảnh khắc thật lòng. Thử hỏi, hắn làm sao có thể tin tưởng lại các ngươi?”
Nghĩ đến đồ đệ ngoan ngoãn của mình bị những người trước đây bắt nạt, Cố Tức Túy cảm thấy đau lòng vô cùng.
Hệ thống: [Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ. Vậy ngài còn điều tra nữa không?]
"Ngươi không nên có những suy nghĩ này." Cố Tức Túy nghiêm túc đáp.
Hắn từ từ đứng dậy, mò mẫm tìm quần áo mặc vào.
Hệ thống tò mò: [Ngài đi đâu vậy?]
“Đưa ta bản đồ, ta muốn tìm sư huynh.” Giọng nói của Cố Tức Túy tràn đầy sự đau lòng của một người cha.
“Thuốc này do sư huynh chế ra. Hơn nữa, theo cốt truyện, vài ngày tới đồ đệ của ta sẽ tham gia một cuộc thí luyện. Ta phải làm tròn trách nhiệm của sư tôn, dốc lòng chỉ dạy hắn."
Hệ thống: [Muốn chỉ dạy thì ngài nên đi tìm Lục Khiêm Chu.]