Kết quả là thế giới này mãi không thể có kết cục, còn hệ thống thì vĩnh viễn mắc kẹt trong thế giới này.
Vốn nó còn nghĩ nhiệm vụ này rất đơn giản, chỉ cần có một ký chủ chịu đựng đến kết cục một năm sau, nó liền có thể rời đi.
Nhưng không ngờ Lục Khiêm Chu lại là một kẻ cố chấp, dầu muối không ăn, không thể cảm hóa được. Ngay cả kết cục nó cũng không thể chờ.
Nó thật sự quá xui xẻo mà!
"Vậy à... Nhưng nếu được tự do đến thế, vì sao các ký chủ trước đây đều thất bại?" Cố Tức Túy nhận ra điều bất thường.
Chuông cảnh báo trong lòng hệ thống vang lên, nó lập tức điều chỉnh thái độ, nghiêm túc nói: [Ký chủ, ngài có tin vào định mệnh không? Không phải làm không được, mà là người thích hợp chưa xuất hiện!]
[Không phải người xưa có câu "Nhất sinh nhất thế nhất song nhân*" đó sao.]
(* Một đời, một kiếp, một đôi người)
Cố Tức Túy sững sờ: "Đây là một quyển Tu La tràng vạn nhân mê, ngươi nói như vậy có phù hợp không?"
Hệ thống: […]
Cố Tức Túy: "Quá lố, thật giả tạo!"
Hệ thống: [Ký chủ… ngài có thể uyển chuyển hơn chút không?]
"Hừ, chẳng phải ngươi chỉ là một đống số liệu thôi sao?" Cố Tức Túy nói không chút nể nang.
Hệ thống: […] Hôm nay đúng là không thể trò chuyện nổi! Nó sai rồi, nó không nên chọn vị giáo sư khảo cổ ngủ ba giờ một ngày này.
Khi hệ thống còn đang tuyệt vọng, Cố Tức Túy bỗng nghiêm túc mở miệng: "Ta đã đọc lại quyển tiểu thuyết ngươi cung cấp, đồng thời phân tích toàn bộ nhân vật. Dựa trên phân tích này, ta phát hiện phương án của ngươi hoàn toàn khả thi."
"Vai chính Lục Khiêm Chu là một người lương thiện. Mặc dù sống trong bóng tối, nhưng hắn vẫn luôn tin tưởng rằng nhân gian vẫn tồn tại ánh sáng.”
“Khi sư tôn Cố Tức Túy bị ba đại lão hành hạ, dù bị sư tôn tổn thương sâu sắc, Lục Khiêm Chu vẫn kiên trì chăm sóc, mang đồ ăn thức uống đến cho sư tôn, không ngừng khuyên ba vị đại lão dừng tay, đừng tiếp tục tra tấn sư tôn nữa. Quả thực là câu chuyện cảm động lòng người!"
Hệ thống không dám lên tiếng phản bác.
Đúng là tiểu thuyết đã miêu tả như vậy, nhưng thực tế thì...
"Được rồi! Nhiệm vụ này ta nhận." Cố Tức Túy bỗng nhiên quyết định.
Hệ thống kích động vô cùng. Trước đây, nó toàn phải giấu nhẹm số liệu để lừa ký chủ nhận nhiệm vụ.
Bây giờ, ký chủ đã biết rõ tất cả nhưng vẫn chấp nhận, điều này thật sự khiến nó cảm động.
Tuy nhiên, nó vẫn còn chút lương tâm nên hỏi thêm: [Ngài có muốn xem lại số liệu không?]
Cố Tức Túy kiên định đáp: "Thất bại của người khác không liên quan đến ta. 107 lần thất bại thì sao? Edison đã thử nghiệm hơn 7344 lần mới phát minh ra bóng đèn. Ta tin vào phân tích và phán đoán của mình."
Hệ thống nghe vậy mà nhiệt huyết sôi trào, không nhịn được vỗ tay khen: [Ký chủ, ta thích sự tự tin này của ngài!]
Cố Tức Túy chợt nhìn về khoảng không xa xăm trong không gian hệ thống, giọng thâm trầm:
"Huống chi ta cũng không có nhiều lựa chọn. Nếu không hợp tác với ngươi, ta chỉ có đường chết. Ta muốn sống. Cho dù thất bại, chỉ cần có cơ hội sống lại lần nữa, dù là phải xông vào mười tám tầng địa ngục, ta cũng muốn thử. Có thể ta sẽ không kiên trì nổi giống như những người đi trước. Nhưng nếu không thử, làm sao biết mình không làm được?"