Dù sao, đây là công việc của cậu ấy, kiếm được bao nhiêu thì phải gánh vác trách nhiệm tương ứng, cũng như thực hiện nghĩa vụ tương ứng.
Mặc dù tài xế đã đi đường vòng trái phải để đến con hẻm nhỏ này, nhưng vẫn có paparazzi theo kịp.
Lâm Thời Kiến nhận ra có người ở bên cạnh đang chụp lia lịa hình ảnh cậu đang chảy máu, cậu nhếch mép, ánh mắt tối sầm lại, tâm trạng rõ ràng trở nên tồi tệ.
Omega còn liếc nhìn Thời Phong, dường như có chút không tin: "Bây giờ cậu nổi tiếng vậy sao?"
Giọng nói của omega trong trẻo không có chút cảm xúc nào.
Thời Phong rụt người lại, cảm thấy chuyện sắp xảy ra chắc chắn không phải chuyện tốt, hơn nữa ý gì đây! Cậu ta không tính là quá nổi tiếng, nhưng cũng không hề mờ nhạt!
Cánh tay Lâm Thời Kiến vẫn đang chảy máu, trông khá đáng sợ, hồi tiểu học, cấp hai, cậu thường xuyên đánh nhau với alpha, mức độ bị thương này đã là cơm bữa rồi, thói quen chịu đựng đau đớn đã ăn sâu vào trong xương tủy.
Cậu như không cảm thấy đau mà kéo khẩu trang lên.
Mũ lưỡi trai được kéo xuống thấp hơn, mái tóc màu nâu hạt dẻ hơi xoăn được giấu hoàn toàn vào trong.
Cậu cúi người nhặt ván trượt của mình lên, không bị gãy làm đôi nhưng bị hỏng, bánh xe cũng rơi mất một cái, lát nữa cậu cũng phải moi tiền của Thời Phong, cậu phủi bụi trên ván trượt, rồi đi về phía tên paparazzi không coi cậu ra gì kia.
Tên paparazzi alpha hài lòng nhìn những bức ảnh mình chụp được hôm nay, đây là tin sốt dẻo rồi, ngôi sao hàng đầu Giang Văn lái xe tông bị thương người, dù là đăng tải lên hay bán cho công ty Giang Văn để bọn họ ém xuống, cũng đủ để hắn ta kiếm bộn tiền.
Chỉ là người bị tông sao lại đi về phía hắn ta, gặp phải ngôi sao lớn như vậy chẳng phải nên tống tiền cho đã sao, đi về phía hắn ta là có ý gì?
Bốp——
Một tiếng động giòn tan của vật nặng tiếp xúc với mặt đất.
Ống kính máy ảnh lăn lộn trên mặt đất vài vòng, viền ngoài màu đen dính đầy bụi bẩn, chỗ bị ván trượt hỏng đập vào đều nứt ra, bên ngoài cũng vỡ vụn không ít.
"Cậu bị điên à!"
Tên paparazzi alpha lập tức nổi giận, có biết cái máy ảnh này và những thứ trong máy ảnh đáng giá bao nhiêu tiền không, omega này không lẽ là fan của Giang Văn, có hiểu chuyện hay không, làm vậy có lợi gì cho hắn ta đâu.
"Máy ảnh của cậu chất lượng kém thì liên quan gì đến tôi? Tôi đây là đang thúc giục cậu đổi cái mới đấy."
Nói xong, Lâm Thời Kiến còn giẫm lên chiếc máy ảnh đã vỡ nát gần hết, giọng điệu thản nhiên, tay kia vẫn đang nghịch thiết bị ức chế tin tức tố, những ngón tay thon dài va vào chiếc vòng cổ bằng da đen, giữa ban ngày ban mặt lại toát ra vẻ răn dạy.
Cậu cúi đầu, trong tầm mắt thậm chí còn không có tên paparazzi kia, ngay cả tuyến thể yếu ớt cũng lộ ra ngoài.
Thật sự là kiêu ngạo đến mức đáng đánh.
Du Nhất Tuyết còn chưa kịp hoàn hồn sau chuyện người bị tông là Lâm Thời Kiến, thì trong gương chiếu hậu đã là hình ảnh omega cầm ván trượt đập máy ảnh rồi.
Trái tim cô ấy như nhảy lên tận cổ họng.
"Chúng ta mau xuống giúp cậu ấy đi, lát nữa tên alpha đó chắc chắn sẽ đánh cậu ấy đấy."
Du Nhất Tuyết có chút lo lắng, trước tiên không nói đến ân oán cá nhân, omega vốn mỏng manh như bông hoa trong nhà kính, Lâm Thời Kiến kiêu ngạo thì kiêu ngạo đấy, nhưng làm sao có thể đấu lại được alpha có thể chất trời sinh mạnh mẽ.