"Phía trước đột nhiên có người, cứ tưởng chỉ có mình tôi thích đi đường tắt này." Tài xế có chút sợ hãi nói, may mà đã phanh lại.
Thời Phong chửi thề một tiếng, tay bám vào chỗ mở cửa xe, Giang Văn muốn xuống xe xem sao, nhưng không biết có phải tài xế bị dọa sợ hay không, không mở khóa cửa xe, đối phương đã đứng dậy từ dưới đất, ngoại trừ cánh tay có chút máu me đáng sợ.
Trông có vẻ ít nhất là không xảy ra chuyện gì quá tệ, ví dụ như tông chết người chẳng hạn.
Lâm Thời Kiến cong khớp ngón tay trỏ, máu vẫn đang nhỏ giọt, cậu gõ gõ vào cửa kính xe đang hé mở, ra hiệu hạ hoàn toàn xuống.
Cậu nghiêng đầu, thiết bị ức chế tin tức tố bị hỏng đè lên tuyến thể khiến cậu khó chịu, cậu liền tháo nó ra.
Ngón tay móc lấy chiếc vòng cổ bằng da lắc lư, cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn hiện lên màu đỏ tươi quỷ dị, động tác của cậu không nhanh không chậm, nhưng lại mang đến cảm giác áp bức cực mạnh.
Trong không khí tràn ngập mùi hương mật ong, không quá nồng, nhưng cũng không hẳn là nhạt.
Omega cau mày, giọng điệu có chút lười biếng, nốt ruồi đỏ ở cổ lộ ra, vừa mở miệng đã là một con số trên trời: "Phiền bên này bồi thường một chút, một triệu chắc là không quá đáng đâu nhỉ?"
Nếu thật sự bị thương, một triệu bọn họ có thể giải quyết chuyện này đương nhiên là tốt nhất, nhưng đối phương vừa mở miệng đã là giọng điệu này, Du Nhất Tuyết có chút sợ là kiểu người sẽ bám riết lấy người ta để uy hϊếp.
Cửa kính xe hạ xuống, Lâm Thời Kiến và Thời Phong đối mặt, bên trong còn có một người nữa, nhưng do mặt và vai Thời Phong che khuất, không nhìn rõ bên trong là ai.
Lâm Thời Kiến: "..."
Người quen cũ, hồi cấp ba thư tình cậu viết cho Giang Văn đều là do Thời Phong đưa giúp.
Đối phương che kín mít, mũ lưỡi trai hơi lệch, đeo khẩu trang, Thời Phong luôn cảm thấy người này nhìn quen quen, mùi tin tức tố này hình như cũng đã ngửi thấy ở đâu rồi.
Điều kỳ lạ nhất là, mùi tin tức tố của omega này rất thơm nhưng cậu ta ngửi mà không hề có chút du͙© vọиɠ nào...
Đều lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy rồi, còn đóng mấy bộ phim, học mấy lớp diễn xuất, Lâm Thời Kiến có chút cạn lời, người này sao vẫn cứ nghĩ gì là thể hiện hết ra mặt vậy.
Lâm Thời Kiến kéo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt tinh xảo nhưng lại vô cảm, ánh mắt lạnh lùng như hồ nước mùa đông, cậu có chút mất kiên nhẫn.
"Thời Phong đừng nhìn nữa, cậu chuyển vào tài khoản cho tôi ba triệu là xong chuyện."
Biểu cảm của Thời Phong từ quan tâm lịch sự dần chuyển sang như gặp ma, cậu ta ấp úng nói: "Lâm—Lâm Thời Kiến! Lâu rồi không gặp..."
Omega khiến Thời Phong không có du͙© vọиɠ nhất trên thế giới này chính là Lâm Thời Kiến! Nhiều năm trôi qua rồi, vẫn hung dữ như vậy!
Lâm Thời Kiến không có nhiều người đi theo chụp ảnh, nhưng Giang Văn nổi tiếng đến mức mỗi lần đến một nơi ở mới, đều phải kiểm tra ba lần xem trong phòng có người hay không, dù sao thì có một số fan cuồng quá đáng sợ.
Fan cuồng đã lộng hành như vậy, huống chi là paparazzi.
Trong các lịch trình riêng tư, có những lúc Giang Văn còn chưa quyết định sẽ đi đâu, quyết định xong, đến nơi thì đã có vô số người chờ cậu ấy rồi.
Lịch trình riêng tư bỗng chốc biến thành hoạt động công khai.
Trong khoảng thời gian riêng tư hiếm hoi được nghỉ ngơi, cậu ấy lại bắt đầu nở nụ cười và thái độ hoàn hảo, không thể bắt bẻ.