Đột nhiên, tiếng hét đầy kinh ngạc của mẹ Tần vang lên cùng với giọng quát giận dữ của ba Tần:
“Các người đang làm cái gì vậy!”
Thì ra, ba mẹ Tần vừa đẩy cửa bước vào thì chứng kiến một cảnh tượng không thể chấp nhận.
Nhìn kỹ lại, trong lòng Tần Lãng không phải là Khương Hoàn – người đáng ra là vị hôn thê của anh – mà lại là Khương Kiều Kiều, cô con gái nuôi của nhà Khương!
Ba Tần tức giận mắng con trai:
“Thằng khốn này! Sao mày có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy!
Mày đã làm mất hết mặt mũi nhà họ Tần rồi!”
Mẹ Tần nghe chồng mắng con trai thì lập tức phản ứng, ra mặt bênh vực:
“Chắc chắn là con bé này dụ dỗ con trai tôi trước! Nhìn cái dáng vẻ lẳиɠ ɭơ hồ ly của nó đi!
Đến cả vị hôn phu của chị gái mình cũng không buông tha. Đúng là không biết xấu hổ, đồ hạ tiện!”
Mấy năm nay, mẹ Tần nhân đã phải đối mặt với không ít cô gái giống như Khương Kiều Kiều – những kẻ luôn tìm cách bám vào gia đình giàu có.
Trong mắt bà, Tần Lãng chỉ là một chàng trai trẻ tràn đầy năng lượng, làm sao chịu được sự cám dỗ từ một người như Khương Kiều Kiều?
Tần Lãng nghe mẹ mắng Khương Kiều Kiều nhưng không dám lên tiếng phản bác. Không chỉ vậy, ngay khi nhị vị phụ mẫu bước vào, anh lập tức đẩy Khương Kiều Kiều ra khỏi người mình.
Khương Kiều Kiều giờ phút này mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô nhìn người đàn ông vừa mới ôm mình, giờ lại cúi đầu không nói một lời.
Trong lòng cô thầm mắng:
“Đàn ông đúng là không đáng tin!”
Cô khẽ cắn môi, đôi vai khẽ run, ánh mắt ngấn nước như thể mình vừa chịu oan ức lớn lao.
Vẻ ngoài yếu đuối đáng thương này đủ để lay động lòng thương của bất kỳ ai.
Khương Kiều Kiều bắt đầu khóc nức nở, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
Tần phụ nhìn cảnh tượng này thì chỉ hận không thể tát con trai một cái ngay tại chỗ. Ông nghiến răng giận dữ:
“Thật không kiềm chế nổi bản thân sao? Không biết hôm nay là ngày gì, đây là trường hợp nào!
Nếu chuyện này lan ra ngoài, gia đình nhà họ Tần chúng ta còn thể diện nào ở Kinh Thị nữa!”
Mẹ Tần Lãng vừa nhìn đã biết dáng vẻ đáng thương của Khương Kiều Kiều chỉ là diễn kịch. Cơn giận trong lòng bà bùng lên, lập tức đổ hết lên đầu cô gái:
“Đồ không biết xấu hổ! Cô dám cố ý dụ dỗ con trai tôi, bôi nhọ danh dự của nó!
Hôm nay tôi sẽ đánh nát mặt cô, để xem cô còn dám đi quyến rũ đàn ông nữa không!”
Bà lao tới, túm lấy Khương Kiều Kiều và đánh không thương tiếc.
Khương Kiều Kiều hoàn toàn không ngờ rằng Tần phu nhân sẽ thực sự ra tay. Cô chỉ biết ôm đầu chịu trận, không dám phản kháng.
Tiếng “bốp bốp” vang lên rõ ràng, từng âm thanh giòn giã đến mức khiến những người ở phòng bên cạnh cũng nghe thấy.
Khương Kiều Kiều không chịu nổi, bật khóc cầu cứu:
“A! Bá phụ, Tần Lãng, cứu em với! Bá mẫu sắp đánh chết em mất!”
Ba Tần nhìn vợ đang ra tay đánh người, lại quay sang con trai chỉ biết đứng im không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy huyết áp mình tăng vọt.
Ông quát lớn:
“Còn đứng đó làm gì! Mau kéo mẹ mày ra!”
Tần Lãng nghe lệnh từ cha mới dám bước lên kéo mẹ mình ra khỏi Khương Kiều Kiều.
“Anh Lãng ~ ô ô ô...”
Khương Kiều Kiều khó khăn thoát khỏi cơn giận dữ của mẹ Tần, thân thể như cá chạch mềm oặt, vội vàng lao về phía Tần Lãng, mong tìm được chút an ủi.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ như đầu heo của cô, Tần Lãng theo bản năng lùi lại một bước, khiến Khương Kiều Kiều hụt chân, ngã sõng soài xuống đất.
Khương Kiều Kiều sững sờ, không thể tin được rằng vào lúc này Tần Lãng lại ghét bỏ mình. Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy mọi sự kỳ vọng sụp đổ.
Nhận ra hành động của mình hơi quá đáng, Tần Lãng vội vã bước lên, đưa tay kéo cô đứng dậy.
Ba Tần nhìn cảnh hai người vẫn còn dây dưa với nhau, lập tức lớn tiếng quát:
“Tần Lãng! Đừng quên rằng con và Hoàn Hoàn vẫn còn hôn ước!
Chuyện hôm nay coi như cha mẹ không nhìn thấy, nhưng con phải biết giữ đúng trách nhiệm!”
Trong phòng bên cạnh, Khương Hoàn nở nụ cười lạnh. Cô thực sự khâm phục sự ngoan cố của họ. Dù con trai bị bắt quả tang thế này, ông vẫn nghĩ hai người có thể tiếp tục hôn ước.
Cô lắc đầu, cảm thấy tam quan của nhà họ Tần thực sự nứt toác.