Trò Chơi Cải Tạo Dành Cho Kẻ Thất Bại

Chương 26: Ác mộng ngày xưa

"Đi mau!"

Tần Duyệt ngay lập tức phản ứng kịp, vội vã ôm lấy Vương Viên Viên chạy nhanh về phía cửa sau của trường học.

Vương Viên Viên lần đầu tiên được ôm kiểu công chúa, nhưng lại là được một cô gái ôm lấy, nhất thời cảm thấy có chút ngại ngùng...

Tần Duyệt hướng ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa sau, thân thể đã bắt đầu có dấu hiệu mỏi mệt, nhưng cô không dám dừng lại.

Cô đã thấy được lờ mờ hình dáng của cánh cửa, còn hơn 500 mét nữa... Hơn 400 mét... Chỉ cần ra sức thêm một chút nữa thôi là có thể rời khỏi nơi đây...

Nhưng các cô vẫn chậm mất một bước.

Tiếng còi báo động chói tai kêu không ngừng nghỉ, bầu trời đen dần chuyển sang màu đỏ thẫm rất kinh dị, cảnh vật xung quanh nhanh chóng trở nên hỗn loạn và mục nát.

Cây cối hai bên đường dùng tốc độ bằng mắt thường thấy được nhanh chóng héo rũ, lụi tàn. Mặt đường xi măng dưới chân xuất hiện rất nhiều vết nứt, những vết nứt dần lan rộng ra thành rất nhiều khe hở sâu hoắm. Nhà cửa, kiến trúc xung quanh bong ra từng mảng, toàn bộ trường học dường như muốn sụp đổ toàn bộ.

Theo sau đó là những trận động đất mãnh liệt.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, những vết nứt trên đường nhanh chóng lan rộng, nền xi măng bị chia cắt thành những khối đá bất quy tắc. Sau đó chúng dần dần sụp đổ xuống dưới những khe nứt, nền đất mới nhanh chóng dâng lên, thay thế những mảng phần ban đầu.

Tần Duyệt ôm chặt Vương Viên Viên, liên tục tránh né những bộ phận đang sụp đổ, cố gắng tìm chỗ đứng an toàn.

Hai người chạy tới một vị trí trống trải, nơi này vừa mời biến đổi từ nền xi măng thành một bãi cát lớn.

Toàn bộ kiến trúc trong tầm mắt đều nhanh chóng thay đổi hình dáng. Cảnh vật xung quanh trong quá trình sụp đổ không ngừng bong tróc và hình thành nên một diện mạo mới ——

Toà nhà vốn là ký túc xá giờ đây biến thành một toà nhà thấp bé, con đường dẫn đến cổng sau trường học thì biến thành một đường chạy nhựa cũ kỹ.

Khuôn viên rộng lớn như bị thu nhỏ lại, cả về diện tích lẫn các công trình kiến trúc đều trông nhỏ hơn rất nhiều so với trước đây.

Có lẽ trôi qua như thế khoảng năm phút, chấn động dưới chân rốt cuộc dừng lại, cảnh vật xung quanh cũng hoàn toàn lột xác xong, còn còn gì biến đổi thêm nữa.

Nơi đây vẫn là trường học, nhưng là từ trường đại học biến thành trường tiểu học.

Toà nhà duy nhất còn lại chính là toà nhà thấp bé kia, hiển nhiên đó là toà nhà dạy học. Đường chạy nhựa bên cạnh bãi cát nơi Tần Duyệt và Vương Viên Viên đang đứng rõ ràng chính là sân vận động.

Đối diện toà nhà dạy học là một trụ cờ trơ trọi, bề mặt của nó vốn nên bóng loáng nay trông đầy vết rỉ sét loang lổ. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống quảng trường càng làm cho cảnh vật xung quanh thêm phần quạnh quẽ và áp lực.

Tần Duyệt vừa quan sát xung quanh vừa tự hỏi, xem ra ý của trò chơi không những là rời khỏi trường đại học mà chính là trường học này. Chỉ là nếu đã vậy, sao không chuyển các cô đến nơi này luôn mà lại tốn công sức biến đổi mọi thứ làm gì?

Chẳng lẽ đây là một kiểu thú vui quái đản của người tạo ra trò chơi?

“Tại sao... tại sao lại là nơi này... tại sao... tại sao...”

Vương Viên Viên đột nhiên thốt ra một câu, sau đó ngồi xổm xuống đất, lấy hai tay ôm đầu. Cả người cô thoạt nhìn rất bất ổn.

Tần Duyệt nhíu chặt mày, cúi người khẽ hỏi: "Cậu sao thế?"

“Tại sao lại là nơi này... tại sao... hu hu hu...”

Vương Viên Viên quay đầu nhìn Tần Duyệt, nước mắt không ngừng tuôn ra từ hốc mắt, khiến Tần Duyệt nhìn thấy cùng giật mình hoảng sợ.

Tần Duyệt vươn tay lau nước mắt trên mặt cô ấy, thử dò hỏi:

"Cậu biết chỗ này à?"

Vương Viên Viên càng run rẩy dữ dội hơn, trong cổ họng phát ra tiếng khóc nghẹn ngào đầy kìm nén, hoàn toàn không cách nào trả lời câu hỏi của Tần Duyệt.

Tần Duyệt cảm thấy có chút bất lực, cô biết rõ hiện tại Vương Viên Viên cần thời gian để tỉnh táo lại. Nhưng việc quan trọng bây giờ là cần làm rõ tình hình, chứ không phải ngồi yên tại đây chờ chết.

"Cậu cứ bình tĩnh lại đã, tớ sẽ đi tìm chút đồ để phòng thân. Chỗ này không lớn, có chuyện gì cậu chỉ cần hô lên một tiếng, tớ nhất định sẽ nghe thấy và chạy tới ngay."

Nói xong, Tần Duyệt xoay người định đi, nhưng bị Vương Viên Viên nắm lấy cánh tay.

“Tớ... tớ đi cùng cậu... tớ sợ...”

“Được thôi.”

Tần Duyệt kéo Vương Viên Viên đang ngồi dưới đất lên, thấy cô ấy ngay cả đứng lên cũng rất khó khăn, không khỏi lo lắng cho những nguy hiểm chưa biết có thể xuất hiện tiếp theo.

Nếu Vương Viên Viên gặp chuyện chẳng lành, trò chơi này sẽ diễn biến thế nào?

Tần Duyệt không biết, nhưng bất kể thế nào cô cũng không muốn chuyện đó xảy ra.

“Tớ nhớ được vị trí của cổng chính, chúng ta đi thẳng đến đó đi.”

Không đợi Tần Duyệt trả lời, Vương Viên Viên đã nắm tay cô, nhanh chân bước đi.

Bãi cát nằm ở phía sau bên hông của tòa nhà học, tầng một của tòa nhà này được chống đỡ bằng các cột trụ rỗng, dường như để làm cho diện tích trường học trông có vẻ rộng hơn một chút.

Vương Viên Viên dắt Tần Duyệt chạy xuyên qua toà nhà dạy học, đi về phía cột cờ.

Giống như những gì Tần Duyệt đã nghĩ, tất cả các trường tiểu học hầu như đều được xây dựng theo một kiểu kiến trúc thống nhất. Đối diện toà nhà dạy học là cột cờ, đối diện cột cờ chính là cổng lớn. Loại thiết kế ba điểm trên một đường thẳng này Tần Duyệt đã gặp không ít.

Xung quanh yên tĩnh đến lạ, ngoài tiếng bước chân của họ, Tần Duyệt không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.

Mọi thứ diễn ra một cách suôn sẻ đến kỳ lạ, hai người chẳng tốn bao công sức đã đến được nơi vốn là cổng chính - Nhưng thay vì một cánh cổng, trước mặt họ giờ đây chỉ là một bức tường lạnh lẽo và cũ kỹ.

Vương Viên Viên trừng lớn mắt, không tin nổi nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, giọng nói gần như tuyệt vọng:

“Không thể nào, mình nhớ cổng chính ở ngay đây mà, sao lại biến mất được?!”

Tần Duyệt đến gần bức tường, đưa tay sờ lên đó. Bức tường được hình thành bằng những tảng đá rất cứng và bằng phẳng, muốn trèo qua gần như là không thể.

Nhưng cũng may bức tường này không phải quá cao, trên đầu tường cũng không có bất cứ thiết bị phòng vệ nào. Chỉ cần tìm được thứ gì đó để kê chân rồi trèo lên, sau đó trực tiếp nhảy xuống phía bên kia chắc là cũng không qua khó khăn.

“Đừng lo, trong lớp học chắc sẽ có ghế. Bức tường này không cao lắm, chỉ cần hai cái ghế kê lên là chúng ta có thể trèo qua được.”

Không ngờ Tần Duyệt vừa nói ra ý tưởng này, Vương Viên Viên lập tức lắc đầu nguầy nguậy:

“Không thể vào lớp học!”

Tần Duyệt ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”

Vương Viên Viên nhìn vào mắt Tần Duyệt, cảm xúc kích động nói: “Chỉ là không thể vào thôi!”

Tần Duyệt lập tức nghẹn lời, nhìn thái độ kiên quyết của Vương Viên Viên, cuộc đối thoại giữa họ ngay lập tức rơi vào bế tắc.

Rõ ràng đây là trò chơi của người phụ nữ này, cô bị kéo vào làm người phụ mà không có lựa chọn, giờ cách thoát ra lại ở ngay trước mắt mà còn bị từ chối thẳng thừng.

Một cơn giận bùng lên trong lòng Tần Duyệt, cô siết chặt nắm tay, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:

“Cậu đợi ở đây, mình đi lấy, được không?”

Vương Viên Viên quay đầu nhìn về phía toà nhà dạy học, sau đó lại nhìn Tần Duyệt, cắn nhẹ môi với vẻ mặt khó xử, bộ dáng vô cùng do dự.

Tần Duyệt dần lấy lại được lý trí, cô ý thức được rằng nến cô để Vương Viên Viên ở lại đây rồi một mình rời đi, rất có thể cô lại gặp phải "quỷ đả tường" lần nữa.

Vì để tránh cho tình huống này xảy ra, biện pháp duy nhất trước mắt là thuyết phục Vương Viên Viên đi cùng cô tới toà lầu dạy học tìm manh mối.

Nghĩ vậy, Tần Duyệt hạ giọng xuống, ngữ khí mềm mỏng mà nói:

“Viên Viên, đây là trò chơi chứ không phải thực tế. Bất kể trước đây đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều đã là quá khứ, hơn nữa tớ vẫn ở đây cùng cậu mà.”

Vương Viên Viên không nói gì, nhưng ánh mắt cô nhìn Tần Duyệt đã thay đổi, sự kiên quyết ban nãy bắt đầu lung lay.

Thấy đối phương đã bắt đầu dao động, Tần Duyệt nhân cơ hội nói tiếp:

“Chúng ta sớm hoàn thành trò chơi, cậu có thể sớm chữa lành hai chân. Cậu cũng không muốn tiếp tục ở nơi quái quỷ này nữa, đúng không?”

Giọng nói của Tần Duyệt rất chân thành, ánh mắt dịu dàng.

Vương Viên Viên nhìn Tần Duyệt, chợt nhận ra vừa rồi thái độ của mình quá tuỳ hứng.

Nếu không có Tần Duyệt, cô hẳn đã chết từ lâu rồi.

Từ nhỏ đến lớn, hoàn toàn không có ai đối xử với cô dịu dàng và kiên nhẫn như Tần Duyệt, càng không ai sẵn sàng mạo hiểm mạng sống vì cô.

Cô không thể tiếp tục trốn tránh nữa.

Vương Viên Viên trấn tĩnh lại, nghiêm túc nói với Tần Duyệt:

“Cậu nói đúng... mình...mình... sẽ không trốn tránh nữa.”

Tần Duyệt thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi ôm lấy đối phương.

Vương Viên Viên thoáng sững sờ, sau đó liền lập tức cảm nhận vòng tay ấm áp của Tần Duyệt. Những nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng như chợt tan biến, tựa hồ như cô đã được chữa lành.

“Tần Duyệt, cảm ơn cậu.”

Vừa dứt lời, tiếng còi báo động quen thuộc vang lên, thần kinh của cả hai lập tức căng như dây đàn.