"Dừng cuộc thi và từ bỏ cuộc chơi đều tính như nhau, cô đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Ngữ khí của người dẫn chương trình bỗng nhiên lạnh xuống, mang theo ý tứ uy hϊếp rất rõ ràng.
Tần Duyệt chau mày, nhìn sang Vương Viên Viên đã mất năng lực hành động, sau đó lại liếc nhìn khẩu súng trong tay MC. Cô lập tức rơi vào thế bế tắc.
Cô tin chắc rằng khẩu súng đó là súng thật đạn thật.
Vương Lượng bị thương, Vương Viên Viên bị cắt cụt hai chân... Trò chơi này dường như tồn tại để gϊếŧ chết bọn họ.
Họ đều là những người mà Tần Duyệt căm hận. Cô cũng không phải thánh nữ mà mạo hiểm tính mạng của mình để cứu bọn họ.
Nhưng nếu không phải do cô, liệu họ có bị kéo vào trò chơi này không?
Nếu thực sự là thế, việc mặc kệ sống chết của bọn họ sẽ khiến lương tâm của Tần Duyệt chịu dày vò mãi mãi.
Ngay khi Tần Duyệt đang vô cùng rối rắm, Lý Thạc lại gửi tin nhắn thứ hai đến:
[Đừng lo cho cô ta, bảo vệ bản thân mình mới là quan trọng nhất.]
Tin nhắn của Lý Thạc cho thấy anh đứng về phía cô, điều đó làm cô cảm thấy vui mừng và nhẹ nhõm.
Cô cũng biết rõ bảo vệ bản thân mình mới là điều quan trọng nhất, bất kể chuyện gì xảy ra cô cũng không thể chết. Nhưng bảo cô bỏ mặc Vương Viên Viên thì... Cô thực sự không làm được.
"Tôi có thể tiếp tục trận đấu, nhưng tôi có một thỉnh cầu." Tần Duyệt nói với người MC, "Tôi có thể mang theo cô ấy không?"
"Cô ấy" trong miệng cô tất nhiên là Vương Viên Viên.
Người dẫn chương trình bật cười khe khẽ, sau đó nhét khẩu súng đáng sợ kia trở lại trong túi, tiếp theo lấy micro nói với đám người xem dưới đài:
"Ôi chao! Thật cảm động làm sao! Tần Duyệt của chúng ta lại muốn mang theo đối thủ đã mất hai chân để tiếp tục thi đấu! Nếu đã như vậy, chúng ta phải thay đổi luật chơi một chút, nếu không thì thật không công bằng với các khán giả đúng không?”
Thanh âm của hắn càng ngày càng cao, người xem bên dưới cũng kích động hẳn lên, âm nhạc trên sân khấu đinh tai nhức óc, mang theo nhịp trống dồn dập khiến cho máu trong người cũng như bùng cháy theo. Nhịp tim của Tần Duyệt cũng nhanh hơn hẳn - Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng cô.
Khán giả dưới sân khấu càng cuồng nhiệt hơn, tiếng hò hét của họ hoà vào với âm nhạc:
"Không công bằng!"
"Thế này thì chẳng còn gì thú vị nữa!"
"Gϊếŧ chết bọn chúng đi!"
...
“Rất tốt, thưa các quý ông và quý bà, vì hai thí sinh đã hợp tác với nhau, sân khấu của chúng ta sẽ hợp nhất để thi đấu! Mời nhân viên công tác chuẩn bị!”
Theo tiếng hô vang của người dẫn chương trình, tấm rèm bạc trên cánh cửa được kéo ra, hé lộ khung cảnh đáng sợ bên trong: ngoài chiếc cửa chứa lưỡi cưa, những cánh cửa có đáp án sai còn giấu những cơ quan chết người. Nào là chông nhọn tua tủa, lửa phun dữ dội, những tia laser đỏ rực, bể nước đầy tràn, và thậm chí cả một hành lang hoàn toàn bịt kín.
Những cánh tay máy khổng lồ từ trên sân khấu hạ xuống, loại bỏ một trong hai cánh cửa trong mỗi nhóm. Phần sân khấu không có cơ quan dần hạ thấp, trong khi các phần còn lại được sắp xếp lại thành một con đường thẳng.
Con đường trước mắt Tần Duyệt giờ đây chẳng khác nào lối đi dẫn thẳng đến cái chết.
"Sân khấu đã sẵn sàng, mời người chơi của chúng ta nghĩ cách đi qua tất cả các chướng ngại vật trên đường để đến được đích. 20 phút đếm ngược bắt đầu!"
MC vừa dứt lời, một đồng hồ đếm ngược xuất hiện trên màn hình nền sân khấu, với dòng chữ đỏ nổi bật trên nền trắng. Màu sắc chói mắt như muốn nhấn mạnh kết cục bi thảm đang chờ đợi Tần Duyệt ở cuối con đường.
Khán đài dường như bùng nổ, tiếng la hét, tiếng hoan hô rợp trời.
Giờ khắc này, Tần Duyệt cảm thấy những người đang ngồi dưới đài không khác gì ác quỷ, mà chính bản thân ở chỗ này cũng không khác gì ở Địa ngục.
Đáng tiếc, cô không còn đường lui nữa rồi.
Đồng hồ đếm ngược bắt đầu chạy, Tần Duyệt lập tức chạy đến chỗ Vương Viên Viên, nâng cô nàng từ dưới đất lên vác lên lưng.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy thể lực của bản thân mình tốt hơn rất nhiều, việc cõng thêm Vương Viên Viên cũng không làm cho bước chân của cô trở nên quá nặng nề.
Cô bước tới trước cánh cửa duy nhất còn lại kia, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước: những mũi nhọn kim loại liên tục nhô lên từ mặt đất rồi rút xuống, tạo nên âm thanh "Leng keng" sắc lạnh đều đặn.
Tần Duyệt nhìn chằm chằm những mũi kim loại đó, chưa vội cất bước.
Cũng giống như những lưỡi cưa trước đó, những mũi nhọn này tuy nhìn rất đáng sợ nhưng lại có quy luật. Chỉ cần cố gắng ghi nhớ thứ tự chúng xuất hiện, tính toán chính xác tần suất nhô lên và hạ xuống, cô có thể tìm được những vị trí an toàn để đặt chân và hoàn toàn tránh khỏi nguy hiểm.
Xem ra người thiết kế trò chơi này cũng không phải là nhất quyết ép người ta vào con đường chắc chắn phải chết, mà là để lại một đường sống nhỏ trong đó.
Đúng vậy, cái này mới xem như trò chơi, nếu không thì chẳng khác gì một trận thảm sát biến tướng rồi.
"Tần Duyệt... xin lỗi..."
Vương Viên Viên yếu ớt thốt lên lời xin lỗi, nghĩ rằng hai người họ chắc chắn sẽ bỏ mạng ở đây.
"Đừng nói nữa, hãy giữ sức và ôm chặt cổ tôi, đừng để ngã xuống."
"Được."
Vương Viên Viên nghe lời ôm chặt Tần Duyệt, thấy cô rất bình tĩnh thì trong lòng cũng tự tin thêm một chút.
Tần Duyệt tập trung nhìn về phía trước, kiểm tra lại những quy luật mà cô đã ghi nhớ về sự lên xuống của những mũi nhọn kim loại, sau đó chọn đúng thời điểm và bước đi.
Phải lên, trái, trước, phải lên, trái lên, phải...
Tại thời điểm này, Tần Duyệt hoàn toàn tập trung, không chút tạp niệm. Tất cả sự chú ý của cô đều dồn vào bước chân, hoàn hảo tránh được mọi mũi nhọn, và cuối cùng cũng thành công đến được cánh cửa tiếp theo.
Vương Viên Viên cảm thấy trái tim dâng đến cổ họng của mình từ từ hạ xuống, hơi thở gấp gáp lại chậm rãi trở lại bình thường.
Đồng hồ đếm ngược hiển thị còn 15 phút nữa, kế tiếp các cô còn 4 cánh cửa cần đi qua.
Phía sau cánh cửa tiếp theo là một con đường phun lửa. Cũng giống như những mũi nhọn, các vòi phun lửa được sắp xếp trên mặt đất, nhưng tần suất phun lửa lại nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa sự sắp xếp của chúng khá phân tán, khiến việc xác định quy luật trở nên khó khăn.
Ngọn lửa phun lên cao tạo thành một bức tường chắn đường, so với mũi nhọn và lưỡi cưa thì cẩn phải cẩn thận hơn nhiều. Chỉ cần một chút bất cẩn chạm vào cũng sẽ bị bỏng nặng.
Tần Duyệt nhíu mày. Nếu cô di chuyển quá nhanh, Vương Viên Viên có thể sẽ rơi khỏi lưng cô. Nhưng nếu di chuyển quá chậm, cả hai sẽ bị nướng chín.
"Vương Viên Viên, nhớ ôm thật chặt. Nếu cô rơi xuống, tôi e là không thể cứu được."
Vương Viên Viên tất nhiên hiểu được sức nặng trong lời nói của Tần Duyệt, dùng hết sức lực ôm chặt cổ cô, đồng thời bám lấy áo của cô. Tần Duyệt cảm nhận rõ cơn đau khi da thịt bị siết mạnh, nhưng lúc này cô không có thời gian để bận tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt.
Cô lùi lại vài bước, hơi khuỵu gối để tích lực. Sau khi ghi nhớ quy luật phun lửa, cô lao đi như một viên đạn được bắn ra, nhanh chóng lướt qua những vòi phun lửa.
Cơ thể mới được tái tạo của cô linh hoạt hơn rất nhiều so với trước đây. Cho dù đang trong trạng thái tăng tốc, cô vẫn có thể nhanh chóng thay đổi hướng di chuyển.
Xuyên qua hành lang này chỉ mất 3 phút, so với những gì Tần Duyệt dự đoán còn thuận lợi hơn rất nhiều.
Cánh cửa thứ tư với những tia laser đỏ vẫn là một trò chơi tìm kiếm quy luật. Tần Duyệt cõng Vương Viên Viên, cố gắng uốn cong cơ thể đến mức có thể lọt qua, nhưng do hành động quá vội vàng, đuôi tóc của hai người vô tình chạm vào laser và ngay lập tức rơi xuống đất, cảnh tượng trông rất đáng sợ.
Vương Viên Viên đã không còn sức để thét lên, còn Tần Duyệt thì há miệng thở gấp từng ngụm.
Thời gian chỉ còn lại 8 phút cuối, Tần Duyệt không dám chần chừ, thời gian dành cho họ đã không còn nhiều.
Cánh cửa thứ năm mở ra, phía sau là một cái hồ thủy tinh khổng lồ, chứa đầy chất lỏng màu tím trong suốt.
Một chiếc thang được đặt ở mép hồ, rõ ràng là phải bơi qua để tới cánh cửa tiếp theo.
Tần Duyệt đã biết bơi từ nhỏ, việc bơi qua hồ đối với cô không phải là điều khó khăn. Tuy nhiên, màu sắc của chất lỏng rõ ràng đang báo hiệu rằng mọi chuyện không đơn giản như tưởng tượng.
Cô mang theo Vương Viên Viên trèo lên thang, đứng ở mép hồ thủy tinh, thử thăm dò đưa chân vào trong nước. Nhưng không ngờ, một lực hút kỳ lạ đột ngột kéo cô xuống nước, kéo theo cả Vương Viên Viên rơi xuống cùng.
Tần Duyệt trong lòng thầm kêu không ổn, áp lực cực lớn khiến cô chưa kịp hít thở đã gần như bị ngạt thở, tình trạng của Vương Viên Viên còn tệ hơn, toàn thân cô ấy đã bị sức ép của chất lỏng đẩy ra khỏi Tần Duyệt, và từ từ chìm xuống đáy.