Phanh không ăn!
Bùi Du xoay tay lái, chiếc G500 gầm rú, lao mạnh vào rào chắn ven đường. Tia lửa kim loại bắn tung tóe, tiếng ma sát chói tai xuyên qua cả lớp cách âm cao cấp, vang vọng trong buồng lái.
Ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua bảng điều khiển đang nhấp nháy cảnh báo giảm tốc độ.
Còn ba phút nữa... Vậy là đủ!
Một tay giữ chặt tay lái, tay còn lại nhanh chóng lấy máy tính ra. Dưới tình huống đầy căng thẳng, ngón tay anh vẫn gõ bàn phím trơn tru và chính xác.
Hệ thống trung tâm bị xâm nhập, tín hiệu chập chờn hiện lên khuôn mặt đầy vặn vẹo của một người đàn ông.
"Bùi Du, lần trước mày nằm ICU ba ngày, cuối cùng vẫn may mắn sống sót. Nhưng lần này, tao sẽ tự tay chứng kiến mày chết!"
Bùi Du - người em trai cùng cha khác mẹ mà hắn căm ghét. Là tinh anh thương nghiệp, kỳ tài trẻ tuổi nhất trong lịch sử của trường đại học K, giáo sư danh dự, người thừa kế chính thức của Bùi gia, Bùi Du luôn được bao phủ bởi ánh hào quang chói lọi. Trong khi đó, hắn - Bùi Thiển, đứa con ngoài giá thú, bị thứ ánh sáng đó vùi lấp, chỉ là cái bóng mờ nhạt.
"Mày có biết giá trị của miếng đất đó là bao nhiêu không? Mày thật ngu ngốc khi muốn xây trường học trên đó! Tao đưa ra phương án hoàn hảo, các người chỉ biết phủ nhận tao!" Bùi Thiển gào lên, ánh mắt đầy hận thù.
"Mày có nghe tao nói không?! Mày đang làm gì thế?!"
Bùi Du vẫn bình thản, tiếp tục gõ bàn phím, không mảy may bị ảnh hưởng. Anh lạnh lùng lên tiếng: "Kết quả tiến sĩ mà anh xin đã có rồi."
Bùi Thiển sững lại, não bộ như bị đơ. Hắn từng nhờ Bùi Du, khi đó là giảng viên của mình, mở đường cho hắn được xét duyệt tiến sĩ.
Trong đầu hắn từng tưởng tượng đủ kiểu dáng vẻ thất bại, thảm hại của Bùi Du trước khi chết, nhưng không ngờ đến lúc này anh lại nhắc chuyện đó.
Nhắc đến kỳ thi tiến sĩ, bóng ma trong lòng hắn lại trỗi dậy. Bùi Du, người thầy nghiêm khắc đến mức lạnh lùng, luôn đưa ra những yêu cầu khắc nghiệt, bắt hắn sửa từng chữ từng câu mà không chút khoan nhượng, khiến hắn chẳng thể nào quên được khoảng cách giữa hai người.
"Anh thực sự không xứng đáng." Bùi Du kết luận, giọng điệu bình thản như đang nói một sự thật hiển nhiên.
Chuyển khoản hoàn tất, anh nhấn nút xác nhận.
Tiếng cười trong trẻo của trẻ con vang lên trong xe, theo sau là giọng nói máy móc:
"Thưa ngài, cảm ơn ngài đã quyên góp cho tổ chức cứu trợ trẻ em quốc tế…"
Bùi Du nhếch môi cười nhạt, nhìn thẳng vào màn hình:
"Anh có biết điều gì còn tệ hơn cái chết không? Sống mà không có tiền."
Tiếng thông báo từ điện thoại dồn dập vang lên. Tất cả đều là tin nhắn về tài khoản bị rút sạch.
"Không...!!!" Bùi Thiển gào lên, nhận ra hắn vừa bị lừa.
……
Không còn rào chắn nào ngăn cản, chiếc xe lao thẳng xuống vực sâu.
Áp lực nước nghiền nát kính chắn gió, tràn vào khoang xe, đẩy nó chìm dần xuống đáy biển...
“Hệ thống cảnh báo cấp cao nhất! Phát hiện vùng tinh thần lực không xác định!”
“Hệ thống cảnh báo cấp cao nhất! Phát hiện vùng tinh thần lực không xác định!”
Hệ thống cảnh báo vang lên khắp Trùng tộc chủ tinh. Đèn đỏ nhấp nháy trong trung tâm chỉ huy, bầu không khí căng thẳng bao trùm tất cả.
“Báo cáo, tọa độ đã xác định! Tại cung điện Hoàng gia, tòa nhà số 3!”
Hạm đội lao nhanh như bầy ong vỡ tổ, xuyên qua màn đêm, tiến về phía cung điện nguy nga phía xa.
Bùi Du tỉnh lại giữa âm thanh cảnh báo. Xung quanh anh là chất lỏng mát lạnh. Anh không hề cảm thấy ngạt thở, chỉ nhận ra mình đang nằm trong một bể chứa trong suốt.
Ngước nhìn lên, anh thấy một bầu trời đầy sao rực rỡ.
Chẳng phải mình đã chết rồi sao...?