Câu chuyện dài được Triệu Y Vy kể lại hết sức ngắn gọn nhưng nó không đổi được dù là một tia thương cảm từ Triệu Nhược Vũ, cô nhếch môi.
“Vậy nên giờ cô hối hận rồi và không muốn gả tới Doãn gia nữa?”
Những tưởng đó là ý muốn của Triệu Y Vy nhưng cô ta chợt lắc đầu.
“Không, tôi sẽ gả tới Doãn gia, sẽ tiếp tục làm vợ Doãn Tinh Húc.”
Triệu Nhược Vũ nhíu mày, cô thực sự không hiểu nổi mạch suy nghĩ của Triệu Y Vy. Nếu đã hối hận thì sao còn lao đầu vào?
Nhưng rất nhanh, Triệu Y Vy đã cho cô lời lý giải.
“Tôi cần nguồn lực của Doãn gia để phát triển sự nghiệp.”
Ánh mắt Triệu Nhược Vũ thoáng qua sự ngạc nhiên.
Triệu Y Vy là một diễn viên, càng muốn tiến xa thì hậu trường đằng sau phải càng vững chắc. Có nguồn lực từ Doãn gia, sự nghiệp diễn xuất của cô ta chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió. Nhưng mà, không phải trước đó còn một Kiều Ảnh Quân sao?
Nghĩ tới cô liền chẹp miệng.
“Nếu cô đã từ bỏ Doãn Tinh Húc vậy thì cần gì phải làm vậy, không phải vẫn còn Kiều gia sao?”
Giọng Triệu Nhược Vũ lộ rõ vẻ mỉa mai, cảm xúc này ba phần giả, bảy phần thật.
Bởi lẽ trong nguyên tác, Triệu Y Vy có từng từ chối Kiều Ảnh Quân, xong vì anh ta dùng lý do trả ơn nên cô ta đã đồng ý nhận sự trợ giúp đó. Ban đầu thì thôi đi, nhưng sau đó tuy đã trả hết ơn huệ, vì anh ta quá ‘nhiệt tình’ nên cô ta vẫn tiếp tục sử dụng nguồn lực từ Kiều gia. Lúc ấy, Doãn Tinh Húc còn đang điều trị tâm lý, anh ta biết rõ chuyện này nhưng vì nghĩ bản thân không giúp gì được cho vợ tương lai nên mới nhắm mắt bỏ qua.
Nghĩ kỹ lại, Triệu Nhược Vũ chợt phát hiện, cái tham vọng sự nghiệp này của Triệu Y Vy không phải hết truyện mới xuất hiện mà nó vốn tồn tại từ lâu rồi, chẳng qua là cô không để ý tới thôi.
Nhìn thái độ của Triệu Nhược Vũ, Triệu Y Vy trợn mắt hung ác.
“Đó không phải việc của chị.”
Vốn dĩ cô đã định từ bỏ Doãn Tinh Húc ngay sau khi trọng sinh rồi, nhưng ai ngờ ‘cửa’ Kiều Ảnh Quân không dùng được nên mới phải quay đầu.
Kiếp trước, Triệu Y Vy vô tình cứu được một hacker, mà trùng hợp Kiều Ảnh Quân cũng đang tìm một hacker, vậy nên cô đã dùng hacker này để trao đổi lợi ích với anh ta. Lâu dần, cô cũng chẳng biết anh ta có tình cảm với mình từ lúc nào nhưng vì Doãn Tinh Húc, cô đã từ chối Kiều Ảnh Quân.
Nghĩ lại, Triệu Y Vy chợt có cảm giác tiếc nuối.
Cũng không biết có phải do hiệu ứng hồ điệp hay không mà từ khi cô trọng sinh đến giờ, dù đã căn đúng thời điểm nhưng không thấy hacker đó đâu, phía bên Kiều Ảnh Quân cũng không có thông tin gì liên quan đến việc tìm kiếm hacker cả.
Thời gian có hạn, ngày đính hôn của cô và Doãn Tinh Húc sắp tới rồi, cô chỉ còn cách quay về quỹ đạo ban đầu, tiếp tục làm vợ anh ta.
Triệu Nhược Vũ xem ra đã hiểu rõ được phần nào mong muốn và ý định của Triệu Y Vy. Cô chẳng thể ngờ được nữ chính mà mình từng yêu thích lại mang dáng vẻ này. Thay vì mất thời gian vòng vo, Triệu Nhược Vũ nói thẳng:
“Vậy nên, ý cô là muốn lợi dụng Doãn Tinh Húc để phát triển sự nghiệp, sau khi đạt được rồi thì ‘ném’ anh ta đi hả?”
“Thiếu rồi.”
“…”
“Là ném cho chị.”
Triệu Y Vy khoanh tay đứng nhìn Triệu Nhược Vũ từ trên xuống.
“Tiêu Nhạc, không phải chị thích Doãn Tinh Húc lắm sao? Cũng đúng, anh ta hẳn phải hơn lão già Lương Lập Tân kia rồi”
Ánh mắt Triệu Nhược Vũ lóe lên tia sắc bén, dường như đã nhìn ra đều gì, cô trầm giọng:
“Cô đã không cần Doãn Tinh Húc thì anh ta có thuộc về ai cũng đâu quan trọng, tại sao phải chọn tôi?”
Triệu Y Vy tiến tới gần Triệu Nhược Vũ, vươn tay nắm lấy cằm cô rồi nở một nụ cười không mấy thân thiện.
“Tôi đang giúp chị mà, sao không thấy chị biết ơn chút nào vậy nhỉ?”
Triệu Y Vy hất mạnh tay khiến Triệu Nhược Vũ ngã về sau, dựa vào thân ghế sô pha. Sau đó cô ta nhún vai.
“Tinh Húc yêu tôi như vậy, không dễ anh ấy rời khỏi tôi. Người thích Tinh Húc không hiếm nhưng người giữ được anh ấy chỉ có chị thôi.”
Kết luận này của Triệu Y Vy hoàn toàn dựa trên thái độ lúc trước của Doãn Tinh Húc đối với Triệu Nhược Vũ. Chỉ là, cô ta quên mất, người đàn ông đó đối xử với nguyên chủ ‘đặc biệt’ hơn đơn giản vì cô ấy mang cái mác chị gái thân thiết của Triệu Y Vy mà thôi.
Triệu Nhược Vũ không rõ tại sao Triệu Y Vy lại nghĩ vậy, cô nhíu mày.
“Nhưng tôi không còn thích anh ta nữa.”
“Không thích là việc của chị.”
Triệu Y Vy không để ý tới vấn đề đó, cô ta khoanh tay nhấn mạnh từng từ:
“Nghe cho kỹ này chị gái, sự nghiệp của tôi sẽ lên nhanh thôi, vậy nên tôi sẽ khiến mọi thứ được đẩy nhanh hơn kiếp trước. Tôi sẽ giúp chị thu phục Doãn Tinh Húc, chỉ cần người ký vào đăng ký kết hôn với anh ta là chị, người làm đám cưới với anh ta là chị, thế là đủ. Nếu chị đồng ý, tôi sẽ giúp chị giải quyết Lương gia bên kia và làm cho Tiêu gia sớm tìm đến chị. Hơn nữa…”
Triệu Y Vỹ vỗ nhẹ vào hai chân của Triệu Nhược Vũ.
“Hai cái xương khô này của chị cũng sẽ sớm được chữa trị. Chị hẳn rất nhớ cảm giác được chạy nhảy… đúng không?”
Dứt lời, Triệu Y Vy nhoẻn miệng cười.
Cô nắm được mọi điểm yếu của Triệu Nhược Vũ, còn mang đến một món quà lớn như vậy, cô không tin là cô ta từ chối.
Nhìn gương mặt Triệu Nhược Vũ thoáng vẻ do dự, Triệu Y Vy biết mình đã thắng. Nhưng nghĩ đến hình ảnh ngông cuồng của Triệu Nhược Vũ ngày cô ta chết, cô nói thêm:
“Chị suy nghĩ cho kỹ, đó là ‘phần thưởng’ nếu chị đồng ý, còn nếu không…”
Triệu Y Vy chống hai tay lên chân Triệu Nhược Vũ, mặt đối mặt với cô.
“Tôi có thể đảm bảo rằng Tiêu gia sẽ không bao giờ tìm thấy chị và cái tên ‘con què’ sẽ gắn với chị cả đời đấy.”
“Cho tôi thời gian suy nghĩ.”
Lúc này Triệu Nhược Vũ mới lên tiếng:
“Một tháng được chứ?”
“Một tuần.”
Triệu Y Vy đứng thẳng người, bày ra bộ dạng của một kẻ chiến thắng.
“Một tuần nữa là đến tiệc đính hôn của tôi và Doãn Tinh Húc rồi, chị phải có câu trả lời trước ngày đó. Chị nên biết Triệu Nam Dương đã đặt lịch hẹn với Lương Lập Tân rồi, nếu đã qua thời điểm này, tôi cũng không giúp chị được đâu, mà chuyện kia thì chị vẫn phải làm theo thôi.”
“Được, vậy thì một tuần.”
Nhận được câu trả lời mong muốn, Triệu Y Vy liền nở một nụ cười.
“Ngoan ngoãn như vậy có phải tốt không?”
Nói rồi cô ta quay người rời khỏi phòng, lúc đến cửa thì chợt dừng lại.
“Đúng rồi, nhớ mang cái thùng đi nhé, để vợ chồng Triệu gia phát hiện ra thì không hay đâu. À chết tôi quên, chị què mà nhỉ?”
Triệu Y Vy nhếch miệng cười rồi rời khỏi tầm nhìn của Triệu Nhược Vũ.
Lúc này, Triệu Nhược Vũ mới thả lỏng toàn thân.
Có thể đem một Triệu Y Vy hóa thành như vậy, cuộc sống này cũng thật đáng sợ.
Nhưng Triệu Nhược Vũ chỉ cảm thán một câu bởi cuộc đời cô bây giờ cũng đâu có yên ổn, rắc rối này chưa qua rắc rối kia lại tìm tới.
Triệu Nhược Vũ nhờ Ninh Ninh mang thùng hàng về phòng hộ rồi nhanh chóng ngồi vào bàn máy tính. Những ngón tay thanh mảnh như múa trên bàn phím tạo nên những âm thanh lạch cạch nối đuôi nhau với tốc độ nhanh.
Không lâu sau đó, Triệu Nhược Vũ ngẩn người ngồi dựa ra sau ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Cô đoán không sai mà, người trọng sinh đâu phải chỉ có mình Triệu Y Vy.