Kha Dung: “……”
Tiểu thư lại bắt đầu nói linh tinh rồi.
Kha Dung đứng một bên, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Quần áo của Hoa Chi chưa đo kích thước, khi nào rảnh cô nên chọn đặt may riêng cho cô ấy.”
Cô ta đặt chiếc máy quang não trước mặt Tạ Thời Miên.
Trên màn hình là các kiểu dáng trang phục với thiết kế đầy sáng tạo: đồng phục hầu gái, đồ tai mèo, trang phục nữ tu, thậm chí cả đồ nữ cải nam trang…
Lật đến trang cuối cùng, Tạ Thời Miên còn phát hiện một bộ trang phục “hai điểm, một đường” được làm mờ bằng pixel.
“Cô đang cho tôi xem trang web đàng hoàng đấy chứ?”
Người có tiền thật biết cách làm người khác thấy ghê tởm.
Tạ Thời Miên thầm nghĩ mình nên sớm chọn một cột đèn đường thích hợp mà treo bản thân lên.
Kha Dung chỉnh lại gọng kính, giọng nghiêm túc:
“Đúng vậy, đây là trang web hợp pháp.”
Tạ Thời Miên nhớ lại những hành vi tệ hại mà nguyên chủ đã làm với đại boss trong nguyên tác. Cô tắt quang não, trả lại cho Kha Dung.
“Cứ dựa vào số đo của Hoa Chi mà làm thêm vài bộ sườn xám. Bốn mùa đều cần.”
Trong mắt Kha Dung thoáng qua nét tiếc nuối:
“Cô muốn loại sườn xám nào?”
Tạ Thời Miên nghĩ thầm, cô tiếc nuối cái gì chứ:
“Dĩ nhiên là loại mặc ra ngoài được.”
Nét thất vọng trong mắt Kha Dung càng sâu hơn:
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay.”
Dù vẫn nghi ngờ về thân phận của Hoa Chi, Kha Dung không thể phủ nhận rằng cô bé thực sự rất xinh đẹp.
Xinh đẹp đến mức chính cô ta cũng thấy động lòng.
Tạ Thời Miên dựa lưng vào giường, tay cầm một cuộn thước dây để chơi đùa. Ngoài cửa sổ, tiếng tuyết rơi lặng lẽ vang lên trong màn đêm.
Trước khi xuyên không, cô từng sống một cuộc đời bi thương. Cha mẹ mất sớm, để lại một gia tài khổng lồ do gia đình người chú tạm quản lý. Theo thỏa thuận, tài sản sẽ được trả lại cho cô khi cô tròn mười tám tuổi.
Nhưng giống như trong những câu chuyện cũ rích, gia đình người chú đã chiếm đoạt toàn bộ. Cô phải trải qua nhiều vụ kiện mới đòi lại được một phần nhỏ.
Dù là tình thân hay tình yêu, Tạ Thời Miên thỉnh thoảng vẫn khao khát, nhưng phần lớn thời gian cô không còn bận tâm đến chúng nữa.
Cô tắt chiếc đèn ngủ cuối cùng, nằm trên chiếc giường xa hoa đến mức quá thoải mái.
Ở thời kỳ gia đình cô giàu có nhất, căn phòng của cô cũng từng tráng lệ như hiện tại.
Trong đêm yên tĩnh, cánh cửa bất chợt kêu một tiếng "két".
Tạ Thời Miên luôn ngủ rất nông, vừa nghe tiếng động đã lập tức mở mắt.
Cô không cử động, tay siết chặt chiếc quang não dưới gối, sẵn sàng kích hoạt báo động.
Bỗng nhiên, một cơ thể mềm mại lách vào trong chăn.
Thân thể dẻo dai của một cô bé thiếu nữ áp sát lưng cô. Những ngón tay mềm mại, lạnh buốt bám lấy vai cô.
Hương hoa hồng phảng phất xung quanh.
“Meo~”
Tạ Thời Miên giật mình:
“Hoa Chi!”
Cô định bật đèn ngủ, nhưng tay đã bị Hoa Chi giữ lại giữa không trung.
“Tạ tiểu thư.”
Trong bóng tối, giọng Tạ Thời Miên kinh ngạc vang lên:
“Muộn thế này, em lên giường của tôi làm gì? Xuống mau!”
Không lẽ cô bé này định làm gì đó tổn hại đến sự trong sạch của mình?!
Hoa Chi cất giọng vừa ngọt ngào vừa nũng nịu:
“Cô sắp xếp phòng em đối diện phòng cô, chẳng phải vì muốn…”
Trong bóng tối, Tạ Thời Miên khẽ bật cười, đôi môi mấp máy:
“Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ.”
(Tạm dịch: Muốn ghép tội người khác, lo gì thiếu lý do?)
Hoa Chi: “…”
Bị Hoa Chi quấy rầy, Tạ Thời Miên không còn buồn ngủ. Cô lấy ra một cuộn thước dây từ dưới gối.
“Sáng mai tôi đặt thêm vài bộ đồ cho em. Để tôi đo số đo cơ thể em trước.”
Hoa Chi giống hệt chú mèo Ragdoll mà cô từng nuôi. Nửa đêm, nó thường làm nũng trên giường cô, nếu không được vuốt ve, nó nhất định sẽ nhảy lên, quấy cho cô tỉnh dậy.
Tên của cô bé giống mèo, mà tính cách cũng chẳng khác gì mèo.
Cảm giác lạnh buốt từ thước dây chạm vào bờ vai, Tạ Thời Miên nói:
“Bật đèn lên đi.”
Hoa Chi run lên vì lạnh:
“Không bật đèn cũng đo được mà.”
Ngón tay vừa mới ấm lại vẫn còn đỏ au, Hoa Chi vội vàng kéo một đầu thước dây, như thể không thể chờ đợi lâu hơn.
Tại sao phải đo số đo vào nửa đêm? Có phải ân nhân đang chơi trò gì đó với mình không?
Nếu vậy, cô bé sẽ phối hợp hết mình.
Chiếc thước dây chắc chắn đến mức kéo thế nào cũng không đứt. Đầu óc Hoa Chi ngập tràn suy nghĩ, cảm thấy ân nhân của mình thật sự có khẩu vị độc đáo.
Tạ Thời Miên: “?”
Cô cảm thấy chú mèo của mình dường như đã hiểu lầm điều gì đó.
*
Cuối cùng, Tạ Thời Miên vẫn bật đèn lên.
Đo kích thước cơ thể trong bóng tối quả thật không thể nghiêm túc được.
Dưới ánh sáng từ chiếc đèn ngủ nhỏ hình hoa sen bằng thủy tinh, Tạ Thời Miên cẩn thận dùng thước dây, từng tấc từng tấc áp lên cơ thể gầy gò của Hoa Chi.
Cô bé mèo nhỏ phát ra hai tiếng rên khe khẽ.
Ân nhân chỉ muốn đo kích thước cơ thể cô, ngoài ra không làm gì cả…
Thật quá đáng, thật kỳ quặc.
Cô rõ ràng đã ám chỉ như vậy, tại sao Tạ Thời Miên lại không có chút phản ứng nào?
Cô ấy thật sự là một Alpha sao?
Nhìn vẻ mặt ngập ngừng của cô bé, Tạ Thời Miên lên tiếng:
“Sao thế?”
Cô bé mèo nhỏ quỳ ngồi trên giường cô, thân thể thiếu nữ được bao bọc trong bộ đồ ngủ bằng lụa mềm mại.
Hoa Chi dè dặt hỏi:
“Cô có phải… có bệnh kín không?”
Tạ Thời Miên đang ghi chép số đo lên một tờ giấy ghi chú, nghe câu hỏi, tay bỗng run lên, để lại một vệt mực dài vô nghĩa trên trang giấy trắng.
Tạ Thời Miên: “…”
Hoa Chi thấy cô im lặng, lại tiếp tục:
“Có chữa được không?”
Đôi gân xanh trên trán Tạ Thời Miên giật giật hai lần, giọng đầy bực bội:
“Tôi không có bệnh kín! Em còn nhỏ thế này mà leo lên giường tôi chỉ để nói chuyện về… bệnh kín sao?”
Đại boss này thật sự giỏi hất nước bẩn.
Hoa Chi mím môi, cuộn mình lại, nằm sát mép giường.