Mọi người: "!!!"
Tất cả tu sĩ có mặt đều bừng tỉnh từ trong khϊếp sợ, sau đó đồng loạt cúi người hành lễ: "Tham kiến Thái Thượng lão tổ."
"Thái Thượng lão tổ" trẻ tuổi xinh đẹp khẽ nhếch môi, thản nhiên nói: "Không cần đa lễ."
Thái Thượng lão tổ? Chẳng phải là "Tần Kiếm Tôn" mà vừa rồi Chúc Vũ Huyền đã nhắc đến sao?
Tần Vong Ưu quay đầu nhìn Tiêu Trĩ Âm đang ngây người, xoa xoa đầu nàng: "Con có nguyện ý bái ta làm sư phụ hay không?"
Tiêu Trĩ Âm hoàn hồn, có chút khó xử: "A..."
Nàng có chút do dự, dù sao nàng đến đây là để ăn uống ké, chứ không phải đến để nghiêm túc học hành.
Những người khác: "..."
Chuyện tốt như vậy mà còn do dự? Đây chính là tu sĩ đã đạt đến cảnh giới bán bộ (nửa bước) phi thăng đó!
Ngay cả người hiền từ hòa ái như tông chủ Trương Hoa Sơn, cũng nhịn không được muốn lay lay bả vai Tiêu Trĩ Âm, muốn nàng tỉnh táo lại một chút.
Tần Vong Ưu mỉm cười, cũng không tức giận, nàng giơ tay bố trí một kết giới, ngăn cách thính giác của người ngoài, sau đó mỉm cười nói: "Con không muốn tu luyện sao?"
Tiêu Trĩ Âm do dự gật đầu, nhỏ giọng nói: "Con nghe nói tu sĩ mỗi ngày phải dậy từ canh năm, đến canh một mới được nghỉ ngơi, kiếm tu còn phải luyện kiếm mỗi ngày mấy canh giờ, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có."
Tần Vong Ưu bị chọc cười, nàng có chút cưng chiều véo véo khuôn mặt của Tiêu Trĩ Âm: "Không sao, con là Thiên Sinh Tiên Cốt, bất cứ lúc nào cũng đang tu luyện, ăn cơm uống nước cũng có thể tăng cao tu vi... Cho dù con không bái sư, cũng sẽ thành tiên. Nhưng Thiên Sinh Tiên Cốt cũng đồng nghĩa với nguy hiểm, bởi vì có rất nhiều người dòm ngó Thiên Sinh Tiên Cốt, ta thu nhận con làm đồ đệ, cũng là vì muốn bảo vệ con và người nhà của con, hiểu chưa?"
Tiêu Trĩ Âm bỗng nhiên tỉnh ngộ, nàng cũng không phải là người không biết điều, Tần Vong Ưu đã nói đến mức này rồi, nàng còn không đồng ý thì làm gì nữa?
Vì vậy nàng lập tức "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, dõng dạc nói: "Sư phụ!"
Tần Vong Ưu thu hồi kết giới, dịu dàng cười với Tiêu Trĩ Âm, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn Trương Hoa Sơn và các vị trưởng lão đang thấp thỏm bất an: "Từ hôm nay trở đi, Tiêu Trĩ Âm chính là đồ đệ của bổn tọa."
Lễ bái sư nhanh chóng kết thúc, người gây chú ý nhất ở đây chính là Tần Vong Ưu và Tiêu Trĩ Âm, một người là đại năng bán bộ phi thăng, một người là cổ tiềm năng Thiên Sinh Tiên Cốt, rất nhiều người trong lòng đều đang tính toán xem làm thế nào để ôm đùi.
Chúc Vũ Huyền phát cho mỗi người một khối lệnh bài bằng bạch ngọc, lại chuẩn bị cho mỗi người một bộ y phục đệ tử, thắp sáng hồn đăng, sau đó, những đứa trẻ này chính thức trở thành đệ tử của Vân Tiêu Tông.
Tiêu Trĩ Âm nhìn y phục đệ tử nền trắng viền xanh lam trong tay mình, lại nhìn y phục đệ tử nền trắng viền vàng của những người khác, kéo kéo tay áo Chúc Vũ Huyền: "Chúc tỷ tỷ, có phải là tỷ lấy nhầm màu rồi không?"
Tay Chúc Vũ Huyền run lên, nói: "Cấp bậc khác nhau thì mặc y phục đệ tử màu sắc khác nhau, hiện tại ta phải gọi người một tiếng sư tổ... À đúng rồi, sau này sư tổ đừng gọi ta là Chúc tỷ tỷ nữa, không thể loạn bối phận được."
Tiêu Trĩ Âm: "..."
Mặt nàng không chút thay đổi nhìn tông chủ đang đi tới trước mặt mình, thầm nghĩ, vị này chắc là cùng hàng với nàng rồi.
Sau đó tông chủ liền cười tủm tỉm mở miệng: "Tiểu sư thúc."
Tiêu Trĩ Âm: "..."
Nàng gượng cười: "Tông chủ, không cần phải gọi ta như vậy."
Tiêu Trĩ Âm có chút tê liệt, nàng mới mười ba tuổi, sao đã thành sư tổ, sư thúc rồi? Người ta xuyên không, không phải là tiểu sư muội ngọt ngào đáng yêu, thì cũng là đại sư tỷ dịu dàng xinh đẹp, đến lượt nàng, lại thành bậc trưởng bối, thật sự muốn tự kỷ luôn nha.