Không lâu sau, trước mặt Đào Đào chất đầy gà rán, cánh gà, đùi gà, mùi thơm nức mũi khiến cô nuốt nước miếng liên tục. Đói đến mức có thể ăn cả thế giới, cô nhanh tay cầm một chiếc đùi gà giòn tan, cắn một miếng lớn. Thịt gà thơm mềm, lớp vỏ giòn rụm, ngay cả xương cũng bị cô nhai rôm rốp: “Ngon!”
Nhân viên công tác nhìn cô ăn với vẻ mặt đầy mê say, yên lặng nuốt nước miếng, bỗng nhiên cũng muốn ăn một cái đùi gà.
Đào Đào nghe thấy tiếng nhân viên công tác nuốt nước miếng, lặng lẽ xoay người, đưa lưng về phía người đó, bảo vệ phần gà rán đùi, kéo nó lại trước mặt mình. Cô ghé sát vào túi giấy, vùi đầu cắn từng miếng một.
Nhân viên công tác nhìn Đào Đào với tư thế cúi xuống ăn, mông nhỏ hơi dẩu lên, thịt căng tròn, nghĩ thầm: "Sờ vào nhất định sẽ rất mềm mại và đàn hồi."
Đào Đào hoàn toàn không để ý, đầu càng cúi xuống sâu hơn. Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô dính đầy mảnh vụn da giòn. Cô liếʍ khóe miệng rồi tiếp tục ăn. Sau khi ăn hết sạch, cô lau đi vết dầu mỡ trên miệng nhỏ, rồi ngẩng đầu nói với nhân viên công tác: "Tôi còn muốn đùi gà nữa."
Nhân viên công tác ngần ngại nhìn bụng của Đào Đào, thầm nghĩ: "Rốt cuộc cô bé có thể ăn được bao nhiêu chứ?"
“Mau đi, nếu không tôi ăn luôn anh đấy!” Đào Đào dọa, nhe răng, hơi thở hung tợn làm nhân viên công tác sợ hãi. Anh ta lập tức cảm thấy chân mình mềm nhũn, run rẩy trả lời: “Tôi sẽ đi ngay đây!”
Nhà lao lại một lần nữa chất đầy đùi gà rán, lần này tới lần khác, cho đến khi cửa hàng gà rán gần đó bị mua hết sạch, cô vẫn còn muốn ăn thêm.
Nhân viên công tác mệt mỏi giải thích: “Đã khuya rồi, cửa hàng gà rán đã đóng cửa. Ngày mai cục trưởng sẽ mua thêm cho cô, được không?”
Đào Đào nhíu chặt hàng lông mày xinh xắn, giận dữ đập tay xuống sàn nhà. Nhà lao rung rinh theo nhịp đập của cô: “Anh bắt bọn họ làm thêm đùi gà cho tôi ngay!”
“Họ đã rất mệt, làm không nổi nữa. Đợi đến ngày mai nhé?” Nhân viên công tác nhanh chóng tìm cách xoa dịu. Anh ta lấy ra một túi kẹo que đã chuẩn bị sẵn, đưa vào nhà lao với giọng điệu lấy lòng: “Cô ăn tạm kẹo que trước, ngày mai tôi sẽ mua thêm nhiều đùi gà rán cho cô nhé?”
“Kẹo que?” Đào Đào tò mò cầm lấy. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với loại đồ ăn khác. Cô cẩn thận bóc vỏ, liếʍ thử một chút. Hương vị thơm ngọt khiến lòng cô dịu lại. “Vậy ngày mai nhớ mang thật nhiều đến.”
“Được, được.” Nhân viên công tác vội vàng đồng ý, sợ phản ứng chậm sẽ khiến cô nổi giận và gây thêm rắc rối.