Văn Cẩm nghe đến ngây người, không chắc chắn hỏi: "Tách CP chính? Đây không phải là đẩy em lên dàn hỏa sao?"
"Coi như là tách, nhưng sẽ tách một cách tự nhiên, sẽ không gây phiền phức."
"Tách thế nào?"
Ánh mắt Đồng tỷ hướng về phía điện thoại của cô ấy: "Những bài đăng bị gỡ trên mạng chính là bước đầu tiên, cô bị bôi đen, Đinh Nhiêu lập tức phủi sạch quan hệ với cô, áp dụng vào nhân vật trong phim, diễn không phải là 《 Cung Tường 》, mà là Trần Thế Mỹ."
Lời Đồng tỷ nói rất rõ ràng, cho nên những thứ bị gỡ xuống hôm nay, đều là đang chuẩn bị cho bước đầu tiên của Tần Hi.
"Đây là chủ ý của ai? Vậy Đinh Nhiêu thì sao?"
"Liên quan gì đến cô." Đồng tỷ liếc cô một cái: “Đừng lo chuyện bao đồng, lo cho bản thân mình trước đi, phối hợp cho tốt vào. Mao Lê, nếu fan lớn hỏi đến thì dẫn dắt dư luận theo hướng này, Đinh Nhiêu thấy Văn Cẩm bị bôi đen đã lập tức phủi sạch quan hệ rồi, cô biết phải làm gì chứ."
Cứ hễ Đồng tỷ mở miệng là giọng điệu toàn mùi vị của tư bản.
Mao Lê cũng không dám nói gì thêm, chỉ đáp: "Vâng, em biết rồi."
"Không được, Đồng tỷ." Văn Cẩm vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày, giữ giọng ôn hòa: “Em không thể xào CP với Tần Hi được."
Đồng tỷ dừng động tác lướt chuột, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: "Có vấn đề gì?"
Văn Cẩm không nói nên lời, có vấn đề gì, cô cũng không biết, dù sao cũng không thể.
"Dù sao cũng không được." Văn Cẩm vẫn đang cười gượng, nụ cười càng lúc càng khó coi.
Đồng tỷ cũng không ép buộc, kéo tay áo lên xem đồng hồ: "Cô suy nghĩ đi, thời gian không còn nhiều, tôi còn có khách, hai người đi trước đi."
Đuổi người cũng thẳng thừng, Đồng tỷ làm việc quyết đoán đúng là có phong thái.
Văn Cẩm biết không lay chuyển được, vừa đúng lúc có người gõ cửa.
"Đồng tỷ, người đến rồi."
Văn Cẩm biết nên rút lui rồi, bèn đứng dậy xoay người rời đi cùng Mao Lê.
Vừa đúng lúc, đến cửa, ngước mắt lên trong nháy mắt, đồng tử chợt co rút, trong lòng dâng lên một trận chua xót.
Tống Diệc Lăng đυ.ng mặt cô, Bạch Ca bên cạnh nắm lấy cánh tay Tống Diệc Lăng kéo sang một bên, giúp hai người tránh được nhau.
Văn Cẩm nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Bạch Ca, trong lòng lập tức thắt lại, ánh mắt rất tự nhiên rơi vào chỗ hai người tiếp xúc.
Bạch Ca sao lại về rồi?
Văn Cẩm không hề xa lạ với Bạch Ca, trước đây gặp không ít lần, hơn Tống Diệc Lăng vài tuổi, người cũng xinh đẹp, trong mắt mang theo nét u buồn, y như Lâm Đại Ngọc bước ra vậy.
"Xin lỗi." Bạch Ca lên tiếng trước.
Tựa như đang xin lỗi thay Tống Diệc Lăng, phong độ lễ nghi vừa đủ, giọng nói nhỏ nhẹ.
Đồng thời Tống Diệc Lăng cũng rút tay ra dưới ánh mắt của Văn Cẩm, hai người nhìn nhau, không nói một lời.
Mao Lê: "Xin lỗi xin lỗi, đường hẹp quá không để ý."
Cô ấy lại quay sang hỏi Văn Cẩm: "Có sao không?"
Văn Cẩm lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Tống Diệc Lăng, ánh mắt tối sầm lại, cũng không nói gì mà lách qua đi thẳng ra ngoài.
Đồng tỷ ra cửa xem tình hình, không đánh giá chuyện này còn chưa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ánh mắt đặt trên người Tống Diệc Lăng, thái độ ôn hòa nói: "Diệc Lăng lão sư, Bạch Ca, vào trong ngồi trước đi."
Tống Diệc Lăng vẫn đang nhìn lại phía sau, hoàn hồn lễ phép nói: "Không cần đâu, vẫn còn rất bận."
Bạch Ca hỏi: "Cô không đợi tôi sao?"
Tống Diệc Lăng ánh mắt trầm xuống, bình tĩnh nhấn mạnh: "Tôi tiện đường đưa cô đến đây thôi, không phải đến để ở cạnh cô."