Đạo Y

Chương 25: Vibe vợ hiền

Lưu Kỳ lắp bắp: "Ý cô là, sau khi đại thần châm cứu, cô cảm thấy… ấm nóng hả? Có phải dọc theo hai kinh mạch này không? Có rõ ràng lắm không?"

Liễu Mỹ Lan gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, hôm đó tôi còn ra cả mồ hôi."

Ra mồ hôi? Đùa kiểu gì vậy?

… Nhưng dáng vẻ bệnh nhân rõ ràng không giống như đang nói đùa.

Lưu Kỳ và bác sĩ Mao nhìn nhau, trong lòng hiện ra dấu châm hỏi lớn.

Có nhầm không vậy? Tiểu Chu ngày nào cũng chỉ biết tu tiên mà lại có kỹ năng châm cứu tốt đến mức khiến bệnh nhân ra mồ hôi thật hả?!



"Thơm quá, là canh sườn hầm Hoài Sơn phải không?" Chu Cẩm Uyên vừa về nhà đã ngửi thấy mùi thơm.

Vừa chuyển vào căn hộ nhỏ này chưa được bao lâu nhưng không gian đã tràn ngập hơi thở của gia đình. Nhà mới dần được đồ đạc lấp đầy, ngoài ban công còn trồng cả kim ngân hoa và tía tô.

Dung Tế Tuyết bưng nồi canh từ bếp ra: "Anh về đúng lúc lắm, ngồi xuống ăn được luôn này.”

Hắn cầm muôi và bát, ân cần múc canh cho Chu Cẩm Uyên. Trước đây, Chu Cẩm Uyên thường bận chữa trị cho bệnh nhân đến mức không kịp ăn uống nên vụ ăn uống của anh đều do Dung Tế Tuyết lo liệu. Dù khi đó hắn chỉ mới là một đứa trẻ.

Chu Cẩm Uyên liếc nhìn: "Ồ, em đang tự bào chế thuốc à?"

Dung Tế Tuyết gật đầu: "Em luyện thử bào chế hải vu."

Mặc dù chỉ vừa mới nhập học nhưng khi còn nhỏ hắn đã học được rất nhiều kỹ thuật bào chế dược liệu từ ông nội, trong đó có cả những bí phương gia truyền.

Bào chế dược liệu Đông y là một môn bắt buộc. Ai cũng biết dược liệu cần được bào chế trước khi dùng, đặc biệt là những loại cây có độc. Ngoài việc phối hợp các loại dược liệu thì quan trọng nhất là quy trình bào chế, nhằm loại bỏ độc tính và giữ lại hiệu quả của dược liệu.

Gia đình Dung Tế Tuyết chủ yếu sử dụng các phương pháp bào chế truyền thống, nhưng hiện tại hắn vẫn đang học thêm công nghệ hiện đại. Các phương pháp truyền thống thường phức tạp hơn, như việc gia đình hắn bào chế đảm nam tinh bằng kỹ thuật cửu chuyển nam tinh, cần mất đến chín năm mới hoàn thành.

Nhờ vào công nghệ hiện đại, quá trình bào chế thuốc đã được đơn giản hóa từ lâu. Tuy nhiên, một số dược liệu khi sử dụng phương pháp truyền thống lại cho ra hiệu quả tốt hơn. Vì vậy, khi còn sống, ông nội của Dung Tế Tuyết dù đã lớn tuổi nhưng vẫn tiếp tục bào chế thuốc, và rất nhiều người sẵn sàng tranh nhau mua.

“Ấy, hải vu à, em rửa tay chưa? Không bỏ vào nồi canh chứ?” Chu Cẩm Uyên cười đùa.

Đừng thấy tên gọi của nó giống như tên của một loại khai mà nhầm, thực chất nó là tên của một loài thực vật cực độc. Nhựa của nó mang tính kích ứng và ăn mòn cao, nếu vô tình ăn phải có thể gây ra các triệu chứng nguy hiểm đến tính mạng như ngạt thở hoặc tê liệt, ngừng tim.

“Nếu có độc thì em đã trúng độc trước rồi, em nấu mà, em phải nêm nếm chứ.” Dung Tế Tuyết vừa nói vừa đoan trang chống cằm nhìn Chu Cẩm Uyên ăn. Lúc này, màn hình điện thoại đặt trên bàn của Chu Cẩm Uyên sáng lên, có người gọi video cho anh.

Chu Cẩm Uyên đang cầm bát canh, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Tuyết ấn nghe giúp.

Dung Tế Tuyết nhìn cái tên hiển thị trên màn hình thì miễn cưỡng nhận cuộc gọi nhưng nhanh chóng chuyển sang chế độ âm thanh.

Chu Cẩm Uyên không chú ý nhưng người ở đầu dây bên kia lại “ồ” lên: “Sao lại chuyển sang âm thanh thế? Tiểu Chu, cậu đang tắm đấy à?”

“Trọc hả? Tớ đang ăn cơm nè, có gì không?” Chu Cẩm Uyên hỏi.

Đầu dây bên kia là anh trai của Dung Tế Tuyết, tên tục là Dung Sấu Vân, giờ đã xuất gia, pháp danh là Chiếu Không.

Dung Sấu Vân than thở: “Tớ chỉ muốn hỏi cậu đã xem mấy bài viết tớ gửi trong WeChat chưa? Như bài [Tác hại khủng khϊếp của việc nuông chiều con cái] hay [Hàng ngàn cha mẹ đi học đại học cùng con, hơn 80% đã vô tình hại con thành ra thế này!].”

Dung Tế Tuyết: “…”

Chu Cẩm Uyên suýt phun cả canh, thực ra anh đã xem, chỉ không trả lời.

Vì chuyện anh đi theo Dung Tế Tuyết đến thành phố Hải Châu, hai anh em nhà họ Dung đã tranh cãi một trận, đến giờ vẫn còn giận nhau. Dung Sấu Vân không tán thành việc này, cho rằng làm vậy là quá nuông chiều Dung Tế Tuyết.

Nhưng xét đến việc Dung Sấu Vân là người đã từ bỏ gia đình để đi xuất gia, lời dạy dỗ của anh ấy rõ ràng không thể lọt vào tai Dung Tế Tuyết.

“Anh, để em nói chuyện.” Trên bàn vương vãi vài giọt canh, Dung Tế Tuyết chậm rãi lau sạch, trên khuôn mặt không thể hiện cảm xúc gì.