Trong khi suy nghĩ, hai người đã bước vào trong nhà. Bà Khuông buông tay Ôn Hàm ra, đi vào bếp lấy ra một cái bát. Bà cẩn thận lấy từ tủ một chiếc hũ gốm, dùng thìa múc ba muỗng bột trắng như bột mì vào bát.
Khi ôm chiếc hũ định cất đi, bà lại do dự một chút, rồi đặt xuống, múc thêm hai thìa nữa.
Bà đổ nước nóng vào bát, quấy đều rồi đưa cho Ôn Hàm, thở dài nói:
“Con uống đi. Dạo này con chịu nhiều uất ức rồi.”
Ôn Hàm suýt nữa không kịp phản ứng. Thái độ của bà Khuông đối với cô tốt đến mức lạ lùng, khiến cô không khỏi tò mò về hoàn cảnh của Lưu Hổ trong làng.
Sau khi nhận được thông tin về thân phận của mình, cô từng nghĩ rằng mối quan hệ giữa Lưu Hổ và dân làng là như nước với lửa. Dù sao mỗi khi có người chơi kích động, nhiều dân làng cũng hưởng ứng theo.
Nhưng bây giờ có vẻ như không hẳn vậy.
Vậy vấn đề đặt ra là, những dân làng từng hưởng ứng đó, liệu có thực sự là NPC không? Hay nói chính xác hơn, họ có phải NPC bản địa của game không?
Ôn Hàm hồi tưởng lại. Người chơi đóng vai NPC và NPC thực sự gần như không có gì khác biệt. Nếu không biết trước thì hoàn toàn không thể phân biệt được hai loại này.
Như vậy có thể giải thích, Ôn Hàm thở dài trong lòng, có vẻ như trò chơi này còn phức tạp hơn cô tưởng.
Cảm ơn bà Khuông xong, Ôn Hàm cẩn thận nếm thử một ngụm, nhận ra món cháo này thật sự rất ngon, có mùi vị của mè cùng lạc.
Thấy cô ăn xong, bà Khuông dường như rất vui, ngồi xuống bên cạnh cầm lấy hai cây trúc bắt đầu làm việc.
Ăn xong bát cháo, Ôn Hàm đặt bát xuống.
Hệ thống: [Thể chất +1, Sức mạnh +1]
Hệ thống: [Thể lực +30]
Ôn Hàm nhìn vào bảng nhiệm vụ của mình. Thể lực hiện tại là 91. Sau khi đăng nhập, thể lực của người chơi sẽ giảm dần. Dù không làm gì thì thể lực vẫn tiêu hao, chỉ là tốc độ chậm hơn thôi. Từ khi vào game đến giờ đã hai tiếng, trung bình mỗi giờ cô mất khoảng 20 điểm thể lực.
Với tốc độ tiêu hao này, nếu không có bát cháo của bà Khuông, cô có lẽ không thể cầm cự đến tối.
Chẳng trách dù tổ chức sự kiện lớn như vậy, nhà phát hành vẫn chẳng lo phá sản. Chỉ riêng chỉ số thể lực đã đủ làm người chơi đau đầu.
Thời gian online ngắn thì không đạt yêu cầu, mà online lâu lại cần bổ sung thể lực, quả là vấn đề nan giải.
Ôn Hàm nhìn bà Khuông cười nói: “Cảm ơn bà Khuông, uống ngon lắm ạ.”
“Ngon đúng không? Đây là do lão Ngô rang đấy. Lão Ngô là đầu bếp ở Dật Hương Cư trên trấn, tay nghề của ông ấy thì chúng ta làm sao mà bì được.” Bà Khuông nghe thấy lời khen liền vui vẻ nói thêm. “Nếu con không biết nấu ăn, có thể đến hỏi ông ấy. Nhà lão ở ngay phía đông nhà bà. Nhưng ông ấy chỉ về nhà hai ngày trong tháng, mùng 15 và 30 thôi.”
Trên bản đồ không có NPC nào tên lão Ngô, Ôn Hàm âm thầm ghi chú lại hai ngày có thể đến.
Vừa nói tay bà Khuông vẫn không ngừng làm việc. Chỉ một lát sau, một chiếc giỏ nhỏ vừa bằng bàn tay đã hiện ra trong tay bà.
“Thú cưng đặt trên vai dễ bị người khác cướp mất, dùng cái này đựng đi.” Nói rồi, bà đưa chiếc giỏ cho Ôn Hàm.
Ôn Hàm nhận lấy, trong lòng vừa mừng vừa lo. Vì chuyện xảy ra ở cửa lúc nãy, cô không dám tỏ ra thân thiện, sợ phản tác dụng. Cũng không dám nhắc lại chuyện học đan dây. Không ngờ bà Khuông lại chủ động tặng quà cho cô.
Thú cưng có thể gửi vào không gian thú cưng. Hệ thống mặc định cung cấp hai chỗ trống. Muốn có thêm phải mua hoặc tìm cách mở khóa. Nhưng mà không gian thú cưng có một nhược điểm lớn: chỉ số hảo cảm sẽ không tăng.
Muốn tăng chỉ số hảo cảm cần cho ăn và đồng hành. Đồng hành có nghĩa là để thú cưng ra ngoài. Bạch Vị còn quá nhỏ, Ôn Hàm tạm đặt nó trên vai. Chiếc giỏ do bà Khuông tặng chỉ chừa một lỗ nhỏ để ra vào, phần trên có quai, có thể treo trực tiếp lên người.
Không chỉ tặng quà, bà Khuông còn kéo Ôn Hàm lại dạy cô cách đan dây. Đến khi Ôn Hàm rời khỏi nhà bà, trong danh sách kỹ năng sinh hoạt của cô đã xuất hiện kỹ năng "đan", độ thành thạo đạt cấp sơ khuy môn kính (bước đầu nhìn thấy cánh cửa), tương đương cấp hai.
Kỹ năng sinh hoạt được chia thành chín cấp, càng lên cao càng khó nâng cấp, nhưng đồng thời vật phẩm làm ra cũng chất lượng hơn, tỷ lệ thành công cũng được cải thiện