BL Trường Nam Sinh Quý Tộc, Nhưng Là Bác Sĩ Trường Học Thẳng Nam Qua Đường

Chương 18

Nhưng lúc này, người bác sĩ tóc vàng đang cầm bảng kết quả kiểm tra mức độ pheromone trên tay lại vô cùng nghiêm túc: “Cậu đã cưỡng ép áp chế pheromone của mình xuống dưới một ngưỡng nào đó, nhưng nếu tôi đoán không sai, khoảng cách giữa các lần uống thuốc của cậu ngày càng ngắn lại, đúng không?”

“Ừm, không thể đổi loại thuốc khác sao?” Văn Hành Dữ thần sắc không thay đổi, vẫn giữ chút nụ cười xã giao.

Nhưng Lisa biết, hắn không phải không hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề, chính vì thế sự bình tĩnh của hắn mới càng đáng sợ.

“Thôi, không đổi được cũng không sao.” Văn Hành Dữ khoát tay, ra hiệu không có gì đáng ngại.

Thực ra hắn đã sớm cảm nhận được rồi — cái cảm giác điên cuồng rục rịch trong cơ thể, như thể đang gào thét muốn phá nát hắn.

Giống như có một thứ gì đó muốn xé rách cơ thể hắn ra, thế nhưng tuyến thể của hắn lại không thể làm cửa thoát cho cơn cuồng nộ bức bối này.

Hắn trở nên nóng nảy hơn, càng dễ bị mất ngủ hơn, dường như bất cứ chuyện gì cũng có thể khiến hắn thần kinh căng thẳng.

Nhưng hắn không bận tâm.

Hoặc có lẽ, hắn đã sớm chấp nhận cái kết cục cuối cùng của mình — rằng một ngày nào đó, hắn sẽ chết đi vì tuyến thể bị tổn thương.

Trung tâm nghiên cứu pheromone nằm ở góc tây bắc của trường nam sinh quý tộc, liền kề với Học viện Khoa học Sinh học. Nhiều nhà khoa học xuất sắc và sinh viên trong trường đều tiến hành nghiên cứu tại đây.

Trung tâm được xây dựng trên sườn núi, sở hữu các loại thiết bị kiểm tra quy mô lớn, dù ban đêm vẫn sáng đèn.

Văn Hành Dữ nói có vẻ tùy ý, nhưng Lisa lại cảm thấy ngày càng kinh hãi.

Dáng vẻ của hắn lúc này, trông như đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng sống.

Cô nhớ rõ, khi mới quen Văn Hành Dữ, hắn tuy bị thương khá nặng, khắp người quấn băng, nhưng vẫn tràn đầy hy vọng và sức sống.

Đôi mắt đen giờ đã chết lặng kia, trước đây từng lấp lánh như những vì sao, lúc nào cũng mang theo ý cười.

Tất cả dường như chỉ mới hôm qua, nhưng cảnh vật đã đổi thay, lòng người cũng chẳng còn như cũ.

“Đùa thôi.” Văn Hành Dữ thấy cô mặt mày căng thẳng, mắt hoe đỏ, bèn giải thích để xoa dịu không khí: “Nếu có thể thay thế thì đương nhiên là tốt nhất, nếu không thì lại nghĩ cách khác. Đừng khóc, tôi không giỏi dỗ người đâu.”

“Cậu nghĩ đổi thuốc là chuyện đơn giản lắm sao?” Lisa lắc đầu: “Cậu phải dừng uống thuốc, bắt đầu từ hôm nay.”

Không có thuốc, muốn dựa vào ý chí để kiểm soát pheromone gần như là nhiệm vụ bất khả thi đối với Văn Hành Dữ.

Do ảnh hưởng từ vũ khí pheromone trên chiến trường, kỳ dễ cảm của hắn xảy ra thường xuyên, hơn nữa vì không thể ngửi thấy pheromone của Omega, không thể đánh dấu bất kỳ Omega nào nên cũng chẳng cách nào chấm dứt kỳ dễ cảm.

Cho đến hiện tại, Văn Hành Dữ đã phải cắn răng chịu đựng mười kỳ dễ cảm bằng cách nhốt mình trong tầng hầm tối đen cùng với thuốc ức chế.

Nếu không có thuốc, Lisa không biết hắn có thể vượt qua được không.

Mí mắt cô cay cay, đến cuối cùng giọng đã nghẹn ngào chẳng thành câu: “Văn Hành Dữ, cậu hãy về căn cứ đi, ở đó họ hiểu rõ tình trạng của cậu hơn... Ở đó, cậu mới có cơ hội sống sót...”

Trước nay Lisa luôn xuất hiện với hình tượng một người phụ nữ lạnh lùng, thông minh, nhưng Văn Hành Dữ lại bằng tuổi con cô, tính cách cũng rất dễ mến, cô không muốn trơ mắt nhìn hắn bước đến con đường không có ánh sáng ấy.

“Tôi sẽ không quay về.” Văn Hành Dữ nghe cô nhắc đến căn cứ, sắc mặt lập tức sa sầm: “Tôi đã nói rồi, tôi tuyệt đối sẽ không trở lại đó.”

Hắn đã sớm biết.

Mỗi lần pheromone bùng phát điên cuồng trong cơ thể, đều khiến hắn đau đớn như sống không bằng chết.

Bác sĩ trong căn cứ quân đội từng nói với hắn rằng, loại thuốc mà hắn đang sử dụng để cưỡng ép làm giảm khả năng cảm nhận pheromone sẽ sản sinh tính kháng thuốc, chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn toàn mất tác dụng.

Đến lúc đó, hắn sẽ trở thành một kẻ điên vĩnh viễn không thể vượt qua kỳ phát tình.