Ánh mắt Văn Hành Dữ chợt tối lại, nhưng rất nhanh hắn che giấu đi: “Bọn họ đi rồi, cũng đến lúc nói về phương pháp mà tôi vừa đề cập.”
Lông mi của Bạch Tô rất dài, khẽ chớp động tạo nên những tia sáng và bóng mờ, nhưng vẫn không thể che giấu ánh mắt đen láy trong trẻo của anh, ánh sao lấp lánh trong đôi mắt đó.
Nếu không phải vì Văn Hành Dữ quan tâm đến việc mình có thể ngửi thấy pheromone của Bạch Tô, thì ngoại hình của anh chắc chắn cũng là điểm thu hút mạnh mẽ.
Tựa như một vị thần bước ra từ tranh sơn dầu cổ điển, từng đường nét đều vừa vặn, hài hòa và hoàn mỹ.
Có người sẽ muốn thành kính ngắm nhìn anh, cũng có kẻ muốn kéo anh xuống khỏi đám mây cao để cùng mình sa ngã.
Văn Hành Dữ rõ ràng thuộc về loại thứ hai.
Nhắc đến cách giúp bản thân không bị sa thải, Bạch Tô lập tức quẳng chuyện bát quái ra sau đầu: “Được rồi, nói đi.”
“Trước đây, bác sĩ trường bị đuổi việc là vì phòng y tế cùng chiếc giường bên trong đã biến thành nơi hẹn hò của học sinh.” Văn Hành Dữ chậm rãi nói: “Chúng ta đều biết muốn ngăn chặn chuyện này không dễ dàng, có những người trong số họ quyền thế ngập trời, không thể đắc tội. Nhưng mà...”
Bạch Tô nhìn thấy người đàn ông tuấn tú trước mặt nở nụ cười xảo quyệt.
“Nếu ngay từ đầu chúng ta không ngăn cản họ, mà giúp họ che giấu, khiến nhà trường không phát hiện ra thì sao?”
Tựa như tia chớp xé toang bầu trời đêm tăm tối, Bạch Tô lúc này cảm thấy mình như một con khỉ đá vừa được khai sáng.
“Chúng ta che giấu, nhà trường không phát hiện chuyện tình cảm của bọn họ, thì đương nhiên cũng sẽ không biết họ đã làm gì trong phòng y tế...” Bạch Tô trầm ngâm.
Văn Hành Dữ búng tay một cái: “Đúng thế, có thể một mình anh khó mà thực hiện, vì anh vừa đến, chưa quen với lịch trình và tuyến đường tuần tra của đội phong trào kỷ luật, nhưng nếu có tôi thì lại khác.”
Bạch Tô trợn to mắt kinh ngạc, đôi mắt hạnh vốn đã lớn nay càng thêm tròn xoe: “Anh thật sự muốn giúp tôi chuyện này sao?”
“Ừ, phòng y tế nhiều chuyện bát quái, nghe rất thú vị.” Văn Hành Dữ đưa ra cái cớ mà hắn đã nghĩ sẵn từ lâu.
Hắn không thể nói mình có thể ngửi thấy pheromone của Bạch Tô, vì chẳng ai tin được chuyện đó.
Beta không có pheromone, đây là điều ai cũng biết.
Một Alpha lại nói mình có thể ngửi thấy pheromone của Beta?
Mọi người sẽ nghĩ rằng hắn thích Beta đó, nên mới viện cớ vớ vẩn như vậy để tiếp cận đối phương.
Bạch Tô từ nãy đến giờ vốn tâm trạng rất u ám, cuối cùng cũng thấy bừng sáng sau khi nghe đề xuất của Văn Hành Dữ: “... Cảm ơn anh, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào.”
Bạch Tô là người có ơn tất báo, anh không khỏi suy nghĩ xem mình có thể giúp được Văn Hành Dữ chuyện gì.
“Không sao, nếu tiện thì thỉnh thoảng cho tôi đến đây nghỉ ngơi một chút là được.” Văn Hành Dữ nói.
Bạch Tô gật đầu: “Tất nhiên là được rồi.”
Không ngờ Văn Hành Dữ trông thì phong độ lịch lãm, vậy mà cũng thích lười biếng như mình.
Nếu hắn cũng thích hóng hớt và lười biếng, vậy thì từ hôm nay trở đi, anh đơn phương tuyên bố, anh và Văn Hành Dữ là anh em tốt!
Văn Hành Dữ thấy Bạch Tô đồng ý thì mới thả lỏng: “Chúng ta kết bạn WeChat đi, tôi sẽ gửi lịch tuần tra của đội phong trào kỷ luật cho anh.”
“Được.” Hai người trao đổi WeChat, Bạch Tô hỏi: “Anh ở trường bao lâu rồi?”
“Gần một năm rồi.” Văn Hành Dữ đáp.
Bạch Tô gật đầu tỏ vẻ hiểu ra: “Vậy chắc anh tầm tuổi tôi.”
“Tôi năm nay, 19 tuổi.” Văn Hành Dữ giơ tay, chỉ vào mình.
Bạch Tô ngớ người: “Hả? Cậu* và học sinh trong trường bằng tuổi mà đã làm giáo viên rồi sao?”
*Biết tuổi rồi nên đổi xưng hô nhé.
“Tôi xuất ngũ khỏi đơn vị tác chiến đặc biệt, rồi làm giáo viên ở trường. Đúng là hơi trẻ, nhưng dạy bọn họ vẫn dư sức.” Văn Hành Dữ có hàng mi đen dài, khi chớp mắt tựa như chiếc quạt nhỏ phe phẩy.
Đôi mắt hắn là đôi mắt đào hoa quyến rũ, nhìn vào thứ gì cũng như đang chan chứa tình ý.