Đương nhiên tảng đá chỉ tạm thời đặt ở nơi hẻo lánh, bởi vì thực sự quá chiếm diện tích, chờ hôm nay thu hoạch được ba rương vật tư, lại đem những tảng đá này cất vào.
"Nhưng mà, sau này tài liệu sẽ ngày càng nhiều, căn bản là không có chỗ cất giữ." Chu Văn vừa nghĩ tới sau này hắn sẽ tiếp tục bán ra 20 cái máng tảo sinh oxy, mỗi ngày đều thu hoạch được một lượng lớn tài liệu trụ cột thì có phần đau đầu.
"Vỏ tôm gai lân tạm thời đủ dùng, nếu không ngày mai sẽ dùng rương vật tư trống không thay thế." Đây là một cách giải quyết tạm thời, không thể giải quyết triệt để vấn đề vật tư quá nhiều không thể cất giữ.
Dù sao rương vật tư cũng có dung tích nhất định, một rương vật tư có kích thước bằng hộp giày, sau này số lượng nhiều cũng không có chỗ để, không gian vách dạ dày thực sự quá nhỏ.
"Chuyện sau này tính sau." Bây giờ Chu Văn thật sự chưa nghĩ ra cách giải quyết, nếu thật sự không được, hắn sẽ đổi những tài liệu cơ sở này thành kim loại khoáng thạch trong kênh giao dịch.
Hiện tại giá cả kim loại khoáng thạch là 10 phần tài liệu cơ sở đổi một cái, tuy trước mắt kim loại khoáng thạch chưa có tác dụng gì, nhưng về sau chắc chắn là tài liệu không thể thiếu, hiện tại dự trữ cũng không có vấn đề gì.
Vì bận giao dịch và dọn dẹp vật liệu cơ sở, lần ăn thứ nhất trong ngày của Huyễn Hóa Leviathan mà Chu Văn cũng không có thời gian dọn tảo, hắn bèn quyết định chờ lần thứ hai Leviathan ăn xong lại dọn.
Hôm nay giao dịch 60 cái vỏ tôm gai nhọn, Chu Văn sử dụng 10 phần vỏ tôm và 20 mảnh vải, chế tạo ra giáp ngực gai nhọn.
"Chà! Hơi nặng!"
Hai tay Chu Văn nhấc giáp ngực gai nhọn lên, hắn cảm thấy trọng lượng của nó chừng 20kg, nhưng dù nặng hơn nữa cũng phải mặc, ít nhất có thể bảo vệ cơ thể.
Sau khi mặc giáp ngực vào, Chu Văn cảm thấy cơ thể vô cùng nặng nề, chỉ đứng thôi cũng cảm thấy mệt mỏi.
Hiện tại trên người Chu Văn có tất cả năm món trang bị gai nhọn gồm mũ, giáp ngực, khố, giày và giáp chân, trọng lượng tổng cộng 62kg.
Hắn vẫn có thể miễn cưỡng vận động, chỉ là mỗi lần di chuyển, Chu Văn đều cảm giác sức lực toàn thân đang nhanh chóng bị rút đi.
"Ôi, nặng quá, nằm xuống trước đã." Chu Văn trực tiếp nằm trên nền gỗ để tiết kiệm thể lực, chờ lần thứ hai Huyễn Hóa Leviathan ăn xong, hắn lại ngồi xổm lên.
Mấy phút sau, Leviathan bắt đầu ăn uống thêm lần nữa, Chu Văn muốn ngồi dậy, nhưng nửa người trên quá nặng, cơ bụng chưa được rèn luyện của hắn khó mà chịu nổi, căn bản không ngồi dậy nổi.
Không còn cách nào khác, Chu Văn chỉ có thể hai tay chống đất chậm rãi điều chỉnh thành tư thế ngồi xổm.
"Xem ra ngoài chống đẩy, gập bụng cũng phải tập luyện." Chu Văn cầm Lưỡi Đao Xương Cá trong tay, trong lòng thầm nghĩ.
Lúc này, lớp màng ngăn của thực quản được mở ra, nước biển chảy xiết tràn vào không gian vách dạ dày, Chu Văn bắt đầu tập trung toàn bộ tinh thần, theo ánh sáng của đèn pin đội đầu, quan sát mặt nước.
Bỗng nhiên, mặt nước đang chảy đột nhiên cuộn lên, một sinh vật khiến Chu Văn kinh hãi xuất hiện dưới ánh đèn.
"Nhuyễn thể mỏ neo!"
Trái tim Chu Văn run lên, mặt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, trước đó nhuyễn thể mỏ neo suýt nữa lấy mạng hắn khiến mỗi lần nhớ lại Chu Văh đều cảm thấy sợ hãi.
“Phù!”
Chu Văn thở ra một hơi thật sâu, cảm xúc sợ hãi lại ùa đến, khiến tay hắn đang cầm Lưỡi Đao Xương Cá cũng không tự chủ được mà run rẩy, nhưng may mắn lần này có đèn pin đội đầu chiếu sáng, không đến mức tối đen như mực giống như lần trước, cái gì cũng không nhìn thấy.
Hơn nữa đây đã là lần thứ hai gặp phải nhuyễn thể mỏ neo, cộng thêm kinh nghiệm gϊếŧ chết nhuyễn thể mỏ neo, lúc này gặp lại, tuy rằng trong lòng Chu Văn vẫn sợ hãi, nhưng cơ thể không còn sợ hãi đến mức không thể hành động như lần trước.
Chu Văn vẫn giữ tư thế nửa ngồi trên bình đài bằng gỗ, Lưỡi Đao Xương Cá đặt ngang trước người. Chu Văn không phát ra một tiếng động nào, chờ đợi nước biển rút đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt nước trong vách dạ dày cũng dần dần dâng cao, cho đến khi sắp ngang bằng với nền tảng gỗ, vách ngăn thực quản đóng lại, nước biển ngừng tràn vào.
Huyễn Hóa Leviathan ăn xong lần hai, tiếp theo nước biển trong không gian vách dạ dày sẽ bị đẩy ra.
Chu Văn nhẹ nhàng giơ tay lên, lau mồ hôi từ trên trán chảy xuống lông mi, thể lực của hắn đang nhanh chóng tiêu hao, trang bị gai nhọn trên người quá nặng, Chu Văn vẫn luôn duy trì tư thế nửa ngồi, tạo áp lực rất lớn cho cơ bắp toàn thân.
Bành!
Nhưng ngay khi Chu Văn vừa lau xong mồ hôi, trong nháy mắt buông tay xuống, mặt nước vốn đang yên tĩnh đột nhiên bùng nổ, bốn cái chân như mỏ neo, mang theo giác hút dữ tợn, vượt qua bình đài bằng gỗ mạnh mẽ chụp vào đầu Chu Văn.
Chu Văn không thể ngờ nhuyễn thể mỏ neo lại tấn công hắn vào lúc này, hơn nữa toàn thân áo giáp nặng nề, căn bản không kịp đứng dậy phản ứng, đầu bị bốn cái chân mỏ neo kẹp chặt.
Mặc dù bị tập kích bất ngờ làm cho hoảng sợ, nhưng Chu Văn lập tức bình tĩnh lại, lần này nhuyễn thể mỏ neo tấn công giống như lần trước, cũng nhắm vào đầu của hắn. Ba cái gai trên đỉnh mũ giáp gai nhọn lại một lần nữa ngăn cản đòn tấn công của nhuyễn thể mỏ neo.
Chu Văn không chút do dự. Hắn đứng bật dậy vung Lưỡi đao xương cá trong tay, hung hăng chém vào thân thể nhuyễn thể mỏ neo.
Vũ khí lần này, so với gai nhọn sắc bén hơn nhiều, một đao liền chém đứt một phần hai thân thể nhuyễn thể mỏ neo, máu đỏ tươi ồ ồ chảy ra, nhuyễn thể mỏ neo đang kẹp chặt đầu hắn cũng đau đớn gào lên.
Chu Văn không hề nao núng, hắn vung Lưỡi đao xương cá một lần nữa, muốn triệt để chém đứt thân thể nhuyễn thể mỏ neo.
Bành! Mặt nước lại vang lên một tiếng nổ lớn.
Chu Văn nghe thấy âm thanh này, trong lòng căng thẳng, động tác vung Đao Xương Cá theo đó khựng lại. Hắn có một dự cảm không lành, đang định tìm cách quay đầu lại dùng đèn xem xét, đột nhiên, thứ gì đó kẹp lấy bắp đùi của hắn.
Sau đó là một lực kéo cực lớn, Chu Văn đang giằng co với con nhuyễn thể mỏ neo trên đầu, hoàn toàn không chú ý đến chân, bị cỗ lực này kéo một cái, cả người mất thăng bằng.
Ầm! Chu Văn nặng nề ngã trên sàn gỗ, trọng lượng cả cơ thể hắn cộng thêm đống trang bị gai nhọn (ước chừng 127kg) đập xuống sàn gỗ, phát ra tiếng động mạnh.
Sinh vật nọ ghìm chặt chân Chu Văn, dường như muốn kéo hắn xuống nước, nhưng vì Chu Văn quá nặng, trong lúc nhất thời nó không thể kéo hắn xuống được.
Ngay khi Chu Văn vừa thở phào nhẹ nhõm, con nhuyễn thể mỏ neo kẹp chặt đầu hắn cũng bắt đầu kéo hắn xuống nước, một trên một dưới, hai bên cùng ra sức, Chu Văn bị kéo vào trong nước theo chiều ngang.
Ùm!
Thân thể Chu Văn rơi xuống nước, bắn lên vô số bọt nước, đồng thời cũng tạo ra từng đợt sóng, sóng nước lan tỏa ra xung quanh.
Chu Văn bị kéo vào trong nước, trong lòng vô cùng hoảng sợ, mặc dù trước khi rơi xuống nước, hắn đã nín thở, không đến mức bị sặc nước.
Nhưng trong lúc vội vàng, hắn cũng chưa kịp hít thở sâu, tim đập liên hồi, lượng oxy trong cơ thể tiêu hao nhanh chóng, lúc này hắn đã cảm thấy hơi khó thở.
Nhưng đầu và chân của Chu Văn đều bị kìm chặt, ở trong nước sâu gần một mét này, với tình huống hiện tại của hắn, căn bản không có cách nào nổi lên mặt nước.
Thời gian trôi qua từng giây, cảm giác ngạt thở ngày càng dữ dội, trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, Chu Văn quyết liều mạng, dùng hết sức lực, tay trái mò mẫm đến thân thể nhuyễn thể mỏ neo, sau đó dùng lưỡi Đao Xương Cá trên tay phải chém vào nhuyễn thể mỏ neo.
Chỉ cần nhanh chóng gϊếŧ chết được con nhuyễn thể mỏ neo đang giữ đầu mình, hắn sẽ có cơ hội nổi lên mặt nước.