Tiểu Bảo Bối Được Cưng Chiều (Xuyên Nhanh)

Chương 1: Ba ơi, con sợ lắm!

Editor: Trang Thảo (TTTTTT).

Bạch Lạc tỉnh dậy và phát hiện một tình huống hoàn toàn không thích hợp.

Hai ba đều không ở bên cạnh. Xung quanh chỉ toàn một màu trắng xóa. Mọi thứ, ngoại trừ bé, dường như đều biến mất.

Con gấu bông nhỏ mà bé yêu thích nhất — cũng không thấy đâu.

Chiếc khăn lông mang mùi của ba, thứ luôn khiến bé cảm thấy yên tâm, cũng biến mất.

Đối với một đứa trẻ ba tuổi như Bạch Lạc, đây là một trải nghiệm cực kỳ đáng sợ.

Bé mở to đôi mắt tròn xoe, đen láy như hai viên ngọc lớn. Ban đầu, bé chỉ tò mò, nhìn trái rồi nhìn phải, ngây thơ quan sát thế giới trắng xóa này. Nhưng dần dần, Bạch Lạc nhận ra nơi này không có ba, không có bất cứ thứ gì quen thuộc. Cảm giác bất an và lo lắng bắt đầu xâm chiếm.

Bé cuống quýt đứng dậy, nhưng đôi chân mũm mĩm lại không vững, chân trái giẫm lên chân phải. Bịch! Một tiếng, Bạch Lạc ngã nhào xuống đất.

"Ôi..."

Đầu gối bị đau khiến bé tủi thân, nấc lên vài tiếng.

Thông thường, trong những lúc thế này, ba sẽ xuất hiện ngay lập tức. Ba sẽ kiểm tra nơi bé ngã, nhanh chóng bế bé lên, ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.

Nhưng giờ đây, chẳng ai xuất hiện cả.

"Ba? Ba..."

Bé cất tiếng gọi, giọng nhỏ xíu như sắp khóc.

"Mọi người... đi đâu rồi?"

Bạch Lạc bắt đầu sợ hãi thật sự. Cảm giác hoảng loạn dâng lên khi bé nhận ra mình hoàn toàn bất lực.

Ô ô ô, đây là đâu vậy? Tại sao mình lại ở đây? Tại sao ba nhỏ và ba lớn đều không thấy?

"Ba ơi... con sợ... con sợ lắm..."

Bé nức nở, nước mắt chực trào. Đầu gối vẫn còn đau, nhưng cảm giác mất đi ba còn đáng sợ hơn nhiều.

Cảm xúc sợ hãi trào dâng, bé không thể nhịn được nữa, bật khóc lớn.

"Hu hu... Con sợ... Ô oa oa... Ba ơi, con sợ lắm!"

Giữa tiếng khóc nức nở, gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Lạc vẫn đáng yêu đến nao lòng.

Làn da trắng mịn pha chút hồng phấn, mái tóc xoăn nhẹ màu nâu mật ong tự nhiên. Đôi mắt đen tròn, long lanh như hai viên ngọc, với hàng lông mi dày cong vυ't.

Khuôn mặt bầu bĩnh, hai má phúng phính như hai chiếc bánh bao vừa mềm mại vừa tròn trịa. Nhìn chỉ muốn đưa tay nhéo một cái, hay thậm chí... cắn thử xem có "mềm mại" như tưởng tượng không.

Bạch Lạc ngồi đó, bàn tay bé xíu dụi dụi đôi mắt đẫm nước, tiếng khóc vang vọng giữa không gian trắng xóa. Bé chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết một điều: Không có ba bên cạnh, thế giới này thật sự rất đáng sợ.

Bạch Lạc khóc, tiếng khóc vang lên như một con búp bê sứ bị bỏ rơi bên vệ đường, tinh xảo nhưng nhỏ bé và yếu ớt. Bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ không khỏi cảm thấy xót xa.

Bé cứ thế khóc mãi, tiếng nấc kéo dài tưởng chừng không dứt. Đến khi đầu gối không còn đau nhói, Bạch Lạc mới từ từ bò dậy. Vừa khóc, bé vừa bước chậm chạp về phía trước, mỗi bước chân đều run rẩy.

Nhưng thế giới trắng xóa xa lạ này lại chỉ là khoảng không gian trống.

Bạch Lạc không hiểu đây là đâu. Bé chỉ biết mình cần phải đi, tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng vừa đi được vài bước, "cốp" một tiếng, đầu bé đυ.ng mạnh vào thứ gì đó vô hình.

Nỗi đau bất ngờ khiến bé khóc càng to hơn.

Đôi tay mũm mĩm vươn lên, bàn tay nhỏ bé ôm lấy trán, cố gắng tự xoa dịu.

"Hu hu… Không đau, không đau mà… Ôi đau quá! Ba ơi… đau quá!"

Giữa tiếng khóc nức nở của bé, một giọng nói đột ngột vang lên trong không gian.

“Ai đang khóc vậy?”

Âm thanh vang vọng, lạnh lùng và cứng nhắc như tiếng máy móc, mang theo một sức mạnh kỳ lạ khiến Bạch Lạc sợ đến mức ngây người. Tiếng nức nở ngay lập tức im bặt, nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên má.

"… Ai… ai vậy?"

Bé run rẩy hỏi, giọng vẫn nghèn nghẹn. Chiếc ngực nhỏ vẫn còn phập phồng theo từng nhịp hít sâu.

“Nhóc có thể nghe thấy tôi không, Bạch Lạc?”

Giọng nói ấy lại vang lên, lần này gọi đúng tên của bé.

Dù âm thanh kia xa lạ và kỳ quái, nhưng việc nghe thấy tên mình khiến Bạch Lạc không khỏi cất tiếng hỏi lại: "… Oa… oa, chú là ba sao?"

Do vừa khóc lớn, giọng nói của bé có chút ngọng nghịu, mơ hồ. Giây phút này, bé chỉ mong mỏi tìm lại được ba của mình.

“Tôi không phải ba của nhóc. Ba của nhóc đã rời khỏi nơi này.”

... Rời khỏi?

Lời này có ý gì? Ba đã bỏ bé lại đây và đi mất sao?

“Ba của nhóc sẽ không quay trở lại nữa.”

Đôi mắt Bạch Lạc tròn xoe, ánh lên vẻ kinh ngạc và hoảng hốt. Những lời nói trắng trợn như vậy vượt quá khả năng hiểu của bé.

Ba sẽ không trở về nữa? Tại sao? Ba không cần bé nữa sao?

"… Không thể nào!"

Bạch Lạc đột ngột hét lên, phản bác kịch liệt.

"Chú nói dối! Ba sẽ không bỏ rơi Lạc! Chú là người xấu, chú nói bậy bạ!"

"Tôi không phải người xấu. Tôi là hệ thống số 001.”

Giọng nói lạnh lùng vẫn bình tĩnh vang lên.

“Ba của nhóc không phải không cần nhóc. Có những lý do khác khiến ba nhóc phải rời đi. Để tôi giải thích rõ cho nhóc.”

Giải thích cho một đứa trẻ ba tuổi hiểu toàn bộ sự việc quả thực không dễ dàng. Hệ thống từ tốn, cẩn thận giảng giải từng điều một.

Hóa ra, thế giới mà Bạch Lạc đang sống không phải là một thế giới thật sự. Nó chỉ là một trong những "thế giới xuyên nhanh," được tạo ra từ vô số cốt truyện trong những cuốn tiểu thuyết.

Còn "tiểu thuyết" là thứ giống như những bộ phim hoạt hình hay sách truyện tranh mà bé từng xem trước đây.

Trong cuốn tiểu thuyết này, hai ba của bé – ba lớn và ba nhỏ – chính là nhân vật chính. Nhưng khi họ hoàn thành tất cả các nhiệm vụ và đạt được cái gọi là kết cục viên mãn, họ đã được hệ thống đưa đến một cuốn tiểu thuyết khác.

Còn Bạch Lạc, chỉ là một nhân vật phụ – một đứa trẻ dùng để thúc đẩy cốt truyện của hai ba. Theo lẽ thường, khi cốt truyện kết thúc, mọi dữ liệu về thế giới này sẽ bị xóa sạch. Nhưng vì hệ thống gặp trục trặc, ngoài ý muốn giữ lại bé.

Nghe đến đây, Bạch Lạc như rơi vào một mớ sương mù. Bé chỉ hiểu được một điều quan trọng nhất: ba không phải bỏ rơi bé, mà là bị đưa đến một nơi khác.

Hơn nữa, kẻ đã tách bé khỏi hai ba chính là cái hệ thống "xấu xa" này!

"Tôi đã phạm sai lầm khi để nhóc ở lại đây. Bây giờ, tôi cho nhóc hai lựa chọn.

Lựa chọn thứ nhất, tôi sẽ đưa nhóc đến một thế giới hoàn toàn mới. Ở đó, nhóc sẽ có ba và mẹ mới. Họ sẽ yêu thương nhóc.

Lựa chọn thứ hai, tôi sẽ đưa nhóc đến bên các ba của nhóc. Nhưng thế giới mà họ đang sống hiện tại vô cùng nguy hiểm, đầy rẫy những quái vật đáng sợ..."

Hệ thống chưa kịp nói hết, Bạch Lạc đã sốt ruột cắt ngang: "Đi đến chỗ ba! Lạc muốn đi tìm ba!"

Bé không cần ba mẹ mới, cũng không sợ quái vật gì cả. Bé chỉ cần ba. Chỉ cần được ở bên ba, mọi thứ khác không còn quan trọng nữa.

"Nhóc chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn!"

Để chứng minh mình là một đứa trẻ mạnh mẽ, Bạch Lạc dùng tay áo lau khô nước mắt trên má. Dù vẫn còn nức nở, nhưng giọng nói của bé kiên định lạ thường: "Lạc không sợ! Lạc giỏi lắm!"

Hệ thống im lặng vài giây, rồi đáp lại: "Được. Nhưng phải nhớ kỹ, ở thế giới đó, các ba không nhất thiết sẽ nhận ra nhóc."

"Chú nói bậy!" Bạch Lạc hét lên, giọng đầy bực bội.

"Ba chính là ba! Là ba lớn và ba nhỏ! Lạc muốn đi tìm ba!"

Hệ thống thở dài, từ bỏ ý định thuyết phục.

"Tôi nhắc lại lần cuối: nếu hai ba không cần nhóc, nhóc sẽ bị tiêu hủy. Không còn cơ hội gặp bất kỳ ai nữa, kể cả ba mẹ mới."

"Không cần!" Bạch Lạc hùng hồn tuyên bố, mỗi chữ đều chắc nịch: "Lạc chỉ cần ba! Chỉ cần ba lớn và ba nhỏ!"

Hệ thống cuối cùng cũng nhượng bộ.

"Được. Tôi sẽ đưa nhóc đến thế giới tiếp theo: Vùng Đất Hoang Vu. Nhiệm vụ của nhóc là tìm thuốc giải và giao nó cho ba. Đây là điều kiện để giữ nhóc tồn tại."

"Tôi đã giải khóa điều kiện này trước cho nhóc, nhưng hãy nhớ: thế giới ấy rất nguy hiểm. Phải bảo vệ bản thân thật tốt."

"Thuốc giải, tôi đã đặt ở..."

Giọng của hệ thống ngày một yếu dần, khiến Bạch Lạc nghe không rõ. Thuốc giải? Là thứ gì? Vì sao phải đưa cho ba?

Những câu hỏi dồn dập khiến đầu óc non nớt của bé hoàn toàn rối loạn. Nhưng bé chỉ nắm được một điều: bé sắp được gặp ba!

Khi hệ thống im lặng, ý thức của Bạch Lạc cũng dần tan rã. Mí mắt bé nặng trĩu, đầu óc mơ hồ. Cảm giác như mình đang trôi bồng bềnh giữa không trung.

Rồi bỗng nhiên, tất cả tối sầm lại.

---

"Ái da!"

Khi tỉnh lại, Bạch Lạc phát hiện mình đang nằm trên một đống rác bốc mùi kinh khủng.

Bé cố bò dậy, nhưng không may lại ngã úp mặt xuống. Lần này, cả người bé bẩn thỉu, mặt mũi lem luốc.

Đưa mắt nhìn quanh, bé nhận ra nơi đây thật xa lạ. Khắp nơi mờ mịt sương mù, không ánh mặt trời, chỉ là những đống phế tích đổ nát.

Chợt, bé nhận thấy trên lưng mình có một chiếc balo nhỏ. Đó là chiếc balo hình gấu mà ba từng mua cho bé!

Bạch Lạc mừng rỡ mở balo ra. Bên trong có gấu bông, khăn lông yêu thích, và cả bình nước hình sư tử của bé nữa!

Bé ngồi phịch xuống đất, kiểm tra từng món đồ, rồi chợt nhớ đến lời hệ thống nói.

"Thuốc giải?" bé lẩm bẩm, nghiêng đầu thắc mắc.

Đó là cái gì? Nó có ở trong balo không? Liệu đó có phải là thứ giúp bé tìm lại ba?

"Cái đó... trông như thế nào nhỉ?"

Bạch Lạc ngồi bệt trên mặt đất, nghiêng đầu chăm chú nhìn chiếc balo nhỏ nhắn, đôi tay nhỏ xíu lục lọi hết lần này đến lần khác. Nhưng trong balo chỉ có ba món đồ quen thuộc: chú gấu bông, chiếc khăn lông mềm mại, và bình nước hình sư tử của bé. Ngoài những thứ đó ra, chẳng còn gì khác.

Bé nhíu mày, lo lắng cắn cắn ngón tay. Cái "thuốc giải" mà hệ thống xấu xa nói đến đâu rồi? Đây chẳng phải là thứ phải đưa cho ba ngay khi gặp họ hay sao? Nếu mất rồi thì sao? Bé vừa mới đến nơi này, còn chưa kịp làm gì, mà đã đánh mất một thứ quan trọng như vậy?

"Không thể nào... mình đã rất cẩn thận mà," bé tự nhủ, lật tung chiếc balo thêm lần nữa. Thế nhưng, đáp lại sự nỗ lực của bé chỉ là khoảng trống trơ trọi.

Bé cúi gằm, vừa bực vừa lo: "Chẳng lẽ..." Nhưng chưa kịp nghĩ ngợi thêm, phía sau lưng bé bỗng vang lên tiếng động lạ.

Lộc cộc... lộc cộc...

Tiếng bước chân chậm rãi, nặng nề, xen lẫn những âm thanh gầm gừ trầm thấp làm bé rùng mình. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, làm toàn thân Bạch Lạc cứng đờ. Bé từ từ quay đầu lại.

Phía sau là một con chó hoang kỳ dị, bộ lông loang lổ rách nát, ánh mắt đỏ rực như máu, răng nanh trắng nhởn sắc bén lộ ra dưới tiếng gầm gừ đầy hung ác. Cổ họng nó phát ra âm thanh đe dọa, từng bước tiến gần bé hơn.

Bạch Lạc chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì đáng sợ đến vậy. Đôi mắt bé tràn ngập sợ hãi, nước mắt chực trào ra, nhưng không dám động đậy dù chỉ một chút.

"Đây là... quái vật mà hệ thống nói sao?"

Bé nuốt khan, cố gắng trấn an bản thân. "Không, mình không sợ... không sợ!" Nhưng bàn tay bé nhỏ đang nắm chặt gấu bông lại run rẩy phản bội lòng can đảm của bé.

"Đừng tới đây! Lạc không sợ!"

Giọng nói non nớt run lên như sắp khóc, nhưng bé vẫn cố gắng tỏ ra cứng rắn. "Lạc... thực lợi hại! Lạc sẽ... đánh quái vật!"

Thế nhưng, con quái vật không có ý định dừng lại. Nó rít lên một tiếng đáng sợ hơn, tiến sát thêm vài bước. Hơi thở tanh tưởi phả vào mặt bé, khiến Bạch Lạc hoàn toàn hoảng loạn.

"Ô oa oa —— thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Lạc sai rồi! Đừng ăn Lạc! Ô oa oa."

Nước mắt trào ra như suối, bé khóc lớn đến mức tiếng vang vọng khắp bãi phế tích. Đôi chân nhỏ bé bất giác lùi lại, nhưng không kịp. Con quái vật đã đứng ngay trước mặt, ánh mắt tràn đầy hung dữ, sẵn sàng lao đến.