Đọc Tiếng Lòng Của Động Vật, Tui Livestream Đoán Bệnh

Chương 15

Cô Lục: “Tôi không cho rằng bệnh viện ngay cả bệnh đơn giản cũng không nhìn ra lại có thể phẫu thuật cho Honey của tôi. Số tiền còn lại trong thẻ chuyển vào tài khoản thành viên là được, sau này đừng liên lạc nữa. Honey, đi thôi.”

“Gâu!” Samoyed đứng dậy, chân sau bên trái chạm đất, dáng đi trông như đang nhảy lò cò.

“Cô Lục không phải, cô Lục, cô Lục nghe tôi nói...” Bác sĩ Trương đi theo ra, đi ngang qua Ôn Dữu Ninh không thèm che giấu trừng mắt nhìn cô.

Ôn Dữu Ninh nhíu mày, xem ra bởi vì chuyện này, bệnh viện mất một khách hàng lớn.

Vừa rồi Samoyed kêu thảm thiết như vậy, tất cả mọi người ở bệnh viện thú cưng này, bao gồm cả thu ngân hình như đều ở đây, có thể thấy, Samoyed này đã chi tiêu không ít ở đây.

Bên trong không còn ai, Ôn Dữu Ninh cũng đi ra theo, bác sĩ Trương vẫn đang thuyết phục cô Lục, Samoyed vẫn nhớ thù bị giẫm phải đuôi, cố gắng nhe răng hung dữ với bác sĩ Trương.

“Anh đừng nói nhảm với tôi nữa, bây giờ yêu cầu duy nhất của tôi là hoàn tiền, anh nghe rõ chưa? Những thứ khác tôi không muốn nghe.” cô Lục bị làm phiền, kiên quyết từ chối bác sĩ Trương.

“Không sao, bây giờ cô đang tức giận, chờ cô nguôi giận, tôi sẽ giải thích rõ ràng cho cô.” Bác sĩ Trương luôn tươi cười, trông ôn hòa nho nhã, lịch sự. Nhưng vừa quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Dữu Ninh đi ra, khóe miệng bác sĩ Trương lập tức hơi cứng lại.

Bác sĩ Trương: “Có việc gì?”

Được rồi, ngày cả xưng hô lịch sự cũng không còn.

Chỉ là đồ dùng ở nhà Ôn Dữu Ninh chưa mua đủ, nên ra ngoài tiêm phòng, chờ có tiền sẽ mua trên mạng, cũng không cần đến bệnh viện thú cưng, sẽ không tiếp xúc nhiều với bác sĩ, cô cũng không so đo những thứ này, chỉ muốn tiêm cho mèo xong rồi đi: “Tôi đến tiêm phòng cho mèo.”

Bác sĩ Trương hất hàm về phía quầy lễ tân: “Đưa phiếu tiêm phòng cho tôi.”

Từ bên trong đưa ra một tờ giấy, sau khi bác sĩ Trương ký tên, đưa cho Ôn Dữu Ninh: “Tờ khai miễn trừ trách nhiệm, ký tên.”

Vắc-xin là để phòng bệnh nhưng không thể đảm bảo sau khi tiêm sẽ không xảy ra bất trắc, rủi ro rất nhỏ nhưng không phải là không có. Một số bệnh viện sẽ yêu cầu chủ ký tên trước.

Ôn Dữu Ninh liếc nhìn tờ khai, bên dưới tờ khai miễn trừ trách nhiệm còn đính kèm một tờ ghi rõ tên và công ty sản xuất vắc-xin.

Cuối cùng...

“Hai mươi bảy nghìn năm trăm?”

Nhìn thấy mức giá này, Ôn Dữu Ninh hoa mắt chóng mặt.

Cướp tiền à?

Tiêm phòng mà những hai mươi bảy nghìn năm trăm, quá đen tối.

Bác sĩ Trương nói: “Vắc-xin ở đây đều là loại tốt nhất, nhập khẩu từ nước ngoài, không giống loại vắc-xin sản xuất ở xưởng nhỏ, không rõ nguồn gốc.”

Ôn Dữu Ninh gập tờ khai lại: “Bệnh FIV, FIP, Chlamydia, chúng tôi không tiêm, chỉ tiêm phòng ba bệnh và bệnh dại, bao nhiêu tiền?”

Hơn nữa tiêm nhiều loại vắc-xin như vậy trong một ngày, đừng nói một chú mèo nhỏ, ngay cả người cũng không chịu nổi.

Hiển nhiên không phải lần đầu bác sĩ Trương tiên nghe thấy yêu cầu này, không hề bất ngờ, bình tĩnh nói: “Gói vắc-xin không thể tách lẻ, cô có thể mua rồi chọn không tiêm loại nào đó.” Tức là không tiêm cũng không được hoàn tiền.

Bác sĩ Trương: “Cô đừng thấy nhiều loại vắc-xin mà nghĩ tiêm không tốt, những bệnh này một khi phát bệnh, mèo của cô sẽ chết. Đều rất quan trọng...”

Ban đầu Ôn Dữu Ninh lười để ý, bác sĩ này lại còn quảng cáo: “Sau khi tiêm vắc-xin phòng FIV, mèo sẽ luôn cho kết quả dương tính với FIV.”