Chỉ thấy Nguyễn Thanh Loan đang bóp cổ một con ác quỷ, khiến cả thân thể nó thỉnh thoảng lại nhảy ra vài tia sét, thân hình quỷ không ngừng co giật và dần dần trở nên trong suốt, nhìn vào là có thể thấy chuẩn bị hồn phi phách tán.
Chân cô ấy còn đang đạp lên mấy con ác quỷ thiếu tay thiếu chân, tay kia cầm một căng y côn, trên côn có buộc một sợi dây thừng được kết bằng lá bùa, phía cuối sợi dây là một chuỗi quỷ giống như hồ lô.
Mỗi con quỷ đều co ro ngồi trên mặt đất, không dám cử động.
Bị âm khí bao phủ nên Vương Duyệt Băng cũng nhìn thấy tất cả, cô ấy run rẩy hỏi: “Tất cả đều là quỷ sao?”
Nguyễn Thanh Loan mỉm cười: “Đúng vậy, chị xem, con quỷ trong tay em chính là thủ lĩnh của bọn chúng, chính là con quỷ đã định bắt nạt chị lần trước.”
Vương Duyệt Băng nuốt một ngụm nước bọt: “Tất cả đều là một mình em... đánh sao?”
Nguyễn Thanh Loan tiện tay ném con quỷ sang một bên, cây côn trong tay nhanh gọn đâm xuyên qua đầu nó, ghim chặt xuống đất, giọng nói dịu dàng: “Chỉ là giao lưu chút thuật pháp thôi mà.”
Lão đạo sĩ nhìn Nguyễn Thanh Loan, chắp tay thi lễ: “Vị... tiền bối này, chúng ta lại gặp nhau rồi. Bần đạo là Hoài Dương Tử, không biết nên xưng hô với tiền bối thế nào?”
“Tôi là Nguyễn Thanh Loan. Đạo hữu khách sáo rồi, cứ gọi tôi là Nguyễn đạo hữu là được.” Nguyễn Thanh Loan nhận ra đây chính là đạo sĩ đã tặng lá bùa tốt cho cô ở Đạo quán Hoài Dương sáng nay.
Cô lại đưa cây côn trong tay cho ông ấy: “Tôi không rành việc siêu độ luân hồi, việc này có thể giao cho đạo quán mọi người được không?”
Lão đạo sĩ lập tức cất cây phất trần vào thắt lưng, hai tay nghiêm cẩn nhận lấy căng y côn, trịnh trọng như đang nhận một món bảo vật: “Đạo quán Hoài Dương nhất định không phụ sự ủy thác của đạo hữu. Không biết Nguyễn đạo hữu xuất thân từ môn phái nào? Hiện tại đang treo biển hành nghề ở đâu?”
Ông ấy là phó hội trưởng Hiệp hội Đạo giáo, vậy mà thật sự chưa từng nghe qua môn phái nào lại có thể bồi dưỡng ra một đệ tử xuất sắc như vậy.
Nghe đến chuyện treo biển hành nghề, Nguyễn Thanh Loan lập tức nhớ đến lời chất vấn của Hạ Kinh Mặc, trong lòng cảm thấy có chút ấm ức.
Hiện nay các đạo sĩ đều phải có chứng nhận đạo sĩ, sau đó treo chứng nhận đạo sĩ lên một đạo quán mới có thể kiếm tiền từ đạo thuật.
“Môn phái của tôi thờ phụng Chủ Thần là Chính Nhất Huyền Đàn Nguyên Soái – Triệu Công Nguyên Soái, hiện giờ chỉ còn lại một mình tôi, không có chứng chỉ đạo sĩ, cũng không treo biển hành nghề.” Nguyễn Thanh Loan nói.
Nhạc Hướng Dương hơi ngẩn người một chút, anh ta thấy xung quanh có sấm sét dữ dội, còn tưởng rằng Nguyễn Thanh Loan là môn đồ của phái Lôi Tổ, không ngờ lại chỉ thờ phụng Thần Tài?
“Triệu Công Nguyên Soái còn được gọi là Võ Thần Tài, dưới tay ngài có năm vị Lôi Thần. Khó trách Nguyễn đạo hữu lại thông thạo Lôi pháp như vậy.” Hoài Dương Tử nói, “Vậy thì thế này, bần đạo sẽ giúp đạo hữu xin chứng nhận đạo sĩ, đạo hữu treo biển tại Đạo quán Hoài Dương thì sao?”
Một đạo hữu tán tu mạnh như vậy, đương nhiên phải nhanh chóng mời chào.
Nguyễn Thanh Loan cười cong mắt: “Đương nhiên rồi, hơn nữa tôi hy vọng có thể nhanh chóng nhận được chứng nhận đạo sĩ.”
Sau đó cô sẽ ném chứng nhận đạo sĩ vào mặt Hạ Kinh Mặc.
Sau khi mấy người giao nộp quỷ vật xong, Nguyễn Thanh Loan dẫn theo Vương Duyệt Băng và một con tiểu quỷ vừa chết chưa lâu, có khí tức sạch sẽ mà được lựa chọn kỹ càng, rời đi.
Suốt dọc đường, cô ứng phó xong những câu dò hỏi của Vương Duyệt Băng, tiễn Vương Duyệt Băng trở về với ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ, rồi hứng khởi xách con tiểu quỷ về biệt thự.
“Ta nói cho ngươi biết, chính là người đàn ông trong phòng ở lầu 3 đó, phải dọa cho hắn thật sợ, nhưng không được phép làm tổn thương người, hiểu chưa?” Nguyễn Thanh Loan nói.
Tiểu quỷ gật đầu mạnh: “Đại sư yên tâm, tôi hiểu rồi.”
Nguyễn Thanh Loan cười nhẹ đầy sung sướиɠ, Hạ Kinh Mặc ngày nào cũng dạy cô, hôm nay cũng đến lúc anh ta được nếm thử cảm giác đó rồi.