“Hạ Vân An là con trai tôi.” Hạ Kinh Mặc phản bác.
“Chậc, thật à?” Nguyễn Thanh Loan mỉm cười, “Lạ quá, tôi chưa từng nghe An An gọi ba bao giờ.”
Không khí trong phòng bệnh bỗng nhiên trở nên căng thẳng khó hiểu.
Hạ Nguyên Gia hoảng hốt, vội vàng chuyển chủ đề: “Chị dâu, cái đó, tối qua thật sự cảm ơn chị. Nếu không có chị giúp đuổi nữ quỷ kia đi, chắc mạng nhỏ của em không giữ nổi.”
Nguyễn Thanh Loan mỉm cười vẫy tay: “Chuyện nhỏ thôi, đều là người một nhà cả, tôi giảm giá cho cậu, 1000 tệ.”
Hạ Nguyên Gia vội vàng móc điện thoại ra chuẩn bị chuyển tiền.
“Không được.” Cùng với một tiếng phủ định, ánh mắt lạnh lùng của Hạ Kinh Mặc rơi vào tay Hạ Nguyên Gia.
Hạ Nguyên Gia tay khựng lại: “Anh...”
“Cậu bị ảo giác ngày càng nghiêm trọng rồi, nên đi gặp bác sĩ chứ không phải đi mê tín phong kiến.” Hạ Kinh Mặc lạnh lùng nói.
Dám ngăn cản cô kiếm tiền à?
Nguyễn Thanh Loan khó chịu quay lại: “Anh không tin thì cũng đừng cấm người khác tin chứ?”
Hạ Kinh Mặc cười nhạt: “Cô có chứng nhận đạo sĩ không? Hay là giấy quy y?”
(“Giấy quy y” là một loại chứng nhận mà người ta nhận được khi chính thức gia nhập một tôn giáo, đặc biệt là trong Phật giáo. Khi một người quyết định quy y, tức là trở thành đệ tử của Phật, một hành động thể hiện sự cam kết theo đuổi con đường Phật pháp.)
“Hả?” Nguyễn Thanh Loan ngây người, “Ý gì vậy?”
“Không có chứng nhận tương ứng, người theo tôn giáo không được cơ quan chính thức công nhận mà thực hiện các hoạt động kinh doanh văn hóa tôn giáo là vi phạm pháp luật.”
Khi hắn nói ra từ vi phạm pháp luật, thanh tiến độ trong đầu Nguyễn Thanh Loan lập tức giảm đi 100.
100 tệ xem bói hôm đó, bị xác định là thu nhập bất hợp pháp.
Giọng điệu Hạ Kinh Mặc lạnh lùng như ba mươi độ, nhưng lời nói lại như gió lạnh mùa đông, thổi vào khiến Nguyễn Thanh Loan cảm thấy lạnh buốt tận tâm can.
“Hạ Kinh Mặc.” Nguyễn Thanh Loan tức giận đến mức cười càng tươi hơn, cô dịu dàng nói: “Anh đã từng thấy bách quỷ dạ hành chưa?”
Hạ Kinh Mặc cong môi cười mỉa mai: “Mê tín phong kiến, lời nói vô lý.”
Không khí giữa hai người càng lúc càng trở nên căng thẳng, Hạ Nguyên Gia vội vàng bò xuống giường, chặn ở giữa: “Anh à, chị dâu à, bình tĩnh đi, đừng cãi nhau nữa, An An còn ở đây mà.”
Hạ Vân An ôm lấy chân Nguyễn Thanh Loan, giận dữ nhìn Hạ Kinh Mặc, mặt nhỏ đỏ bừng, tức giận mở miệng: “Gâu!”
“Phụt...” Hạ Nguyên Gia không nhịn được, cười thành tiếng.
Ngay lập tức không khí căng thẳng biến mất, Nguyễn Thanh Loan bất đắc dĩ xoa đầu An An: “Khen con dễ thương như cún con, giờ con lại thật sự thích học theo cún mà kêu rồi.”
Kể từ khi được Nguyễn Thanh Loan khen, mỗi khi Hạ Vân An cảm thấy lo lắng mà không biết phải diễn đạt như thế nào, cậu bé lại thích kêu gâu gâu.
Hạ Kinh Mặc lạnh lùng nói: “Nên tìm cho con một trường mẫu giáo rồi.”
Nguyễn Thanh Loan hoàn toàn ủng hộ điều này.
Hạ Nguyên Gia cảm thán: “Quả thật trẻ con là chất xúc tác hòa giải tốt nhất cho mâu thuẫn giữa cha mẹ.”
Nguyễn Thanh Loan cười gượng, còn Hạ Kinh Mặc thì vẻ mặt lạnh lùng.
Không khí ấm áp vừa rồi lại nhanh chóng đóng băng.
Nguyễn Thanh Loan quay đầu lại, thở dài: “Người Hạ gia các người, không ai có thể nói chuyện tử tế à?”
Một người mở miệng là khiến người khác tức chết, một người mở miệng là kêu gâu gâu, còn người kia vừa nói chuyện là làm bầu không khí đóng băng.
“Anh đi đây, mau dưỡng thương rồi về công ty sớm đi.” Hạ Kinh Mặc trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.
Nguyễn Thanh Loan không đi, ngược lại lấy điện thoại ra: “Đây, em trai, chuyển khoản đi, 2000 tệ, cảm ơn.”
Vừa nãy không phải là 1000 tệ sao?
Hạ Nguyên Gia há miệng định hỏi, nhưng không dám nói thêm gì, ngoan ngoãn quét chuyển 2000 tệ.
Nguyễn Thanh Loan trong đầu không thấy tiến triển gì, thanh tiến độ vẫn đứng yên.
Không có chứng nhận đạo sĩ thì không được coi là thu nhập hợp pháp.
Tất cả đều do tên Hạ Kinh Mặc đáng chết đó! Nguyễn Thanh Loan tự nhiên cảm thấy tức giận một cách khó hiểu.
“Phu nhân.” Trợ lý Tần đột ngột quay lại, cười nói, “Hạ tổng bảo tôi đưa cô về lớp học.”
Sợi dây lý trí trong đầu Nguyễn Thanh Loan phát ra một tiếng ‘ong’, sắp sửa đứt lìa.
Cô và Hạ Kinh Mặc, nhất định không đội trời chung!