Xuyên Thành Mẹ Kế Hào Môn: Đại Lão Huyền Học Phát Điên Rồi

Chương 12: Hạ Kinh Mặc, anh thật sự đáng chết (2)

Đánh rắn đánh giập đầu, ngừng thương vụ chẳng khác nào phong sát, không thể kiếm tiền.

Nguyễn Thanh Loan trầm mặc, Hạ Kinh Mặc, anh thật sự đáng chết!

Cô bị ép ngồi trong phòng làm việc suốt cả buổi chiều để nghe về chủ nghĩa duy vật, sự phát triển của lịch sử và sự vô nghĩa của thần thánh, khoa học xóa bỏ mê tín phong kiến. Nghe đến nỗi hoa mắt, mắt cô suýt nữa thì hiện lên vòng nhang muỗi.

Mãi đến khi Tiểu Điệp đứng ở cửa nhắc nhở sắp đến giờ ăn tối, Nguyễn Thanh Loan mới lấy lại được lý trí của mình.

Nụ cười vừa mới xuất hiện trên gương mặt cô thì thầy Đỗ rút ra một bài kiểm tra.

“Đây là bài kiểm tra hôm nay, Hạ tổng đã nói rồi, nếu cô làm được 95 điểm trở lên thì có thể kết thúc buổi học. Nếu không, cô sẽ phải học mỗi ngày. Cô làm bài trước, ngày mai tôi sẽ đến lấy bài.”

Nguyễn Thanh Loan nhìn vào bài kiểm tra, tổng cộng có 200 câu hỏi, mỗi câu trắc nghiệm chỉ có 0,5 điểm, điểm tối đa là 100.

Xuống trần gian lâu như vậy, là một Tiểu Thần Tài thực tập luôn xử lý mọi việc một cách dễ dàng, nhưng lần này Nguyễn Thanh Loan lần đầu tiên cảm thấy tình huống có chút khó khăn.

Không có gì khác, chỉ là muốn ly hôn.

Hạ Vân An đã ngủ say ở một góc trên sofa, Nguyễn Thanh Loan cắn đầu bút, nghiêm túc làm bài kiểm tra.

Vừa làm xong thì một bàn tay từ sau lưng cô vươn tới và rút lấy bài kiểm tra.

Xoay người ngẩng đầu lên, Nguyễn Thanh Loan đối diện với ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng của Hạ Kinh Mặc.

Đôi mắt này hình như cô đã từng thấy trước đây, Nguyễn Thanh Loan bất chợt cảm thấy có chút hoảng hốt.

Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười vẫy tay chào: “Hạ tiên sinh, chào buổi tối!”

Hạ Kinh Mặc ánh mắt lạnh lùng lộ ra vài phần mỉa mai: “Sao vậy, Hạ Nguyên Gia không có ở đây, không gọi chồng nữa à?”

Lời nói này rõ ràng là vẫn còn đang ghi hận chuyện lần trước cô gọi nhầm chồng trong phòng bệnh. Ký ức của nguyên thân mơ hồ lắm, cô cũng không thể làm gì được.

Nhưng cô cũng biết cách dỗ người, đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Loan cong lên, giọng nói ngọt ngào và mềm mại, một câu nói xoay ba vòng: “Hôn hôn ~ chồng ~ yêu ~”

Hạ Kinh Mặc toàn thân lập tức căng cứng, lông tơ trên người không thể kiểm soát dựng đứng lên, bài kiểm tra trong tay lập tức bị nắm nhàu lại: “Im miệng!”

Hạ Vân An bị tiếng quát nhẹ này làm tỉnh dậy, mờ mịt mở mắt, tay dụi dụi mắt, nhìn thấy Hạ Kinh Mặc đang lạnh mặt, mắt lập tức đỏ hoe.

Cậu bé loạng choạng nhảy xuống sofa, ‘bụp’ một tiếng ngã vào thảm mềm, còn lăn hai vòng, cũng không dừng lại lấy một giây, lập tức bò dậy, như một quả đạn nhỏ lao vào vòng tay của Nguyễn Thanh Loan, mặt đầy sợ hãi.

Nguyễn Thanh Loan nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Vân An: “Đừng sợ, đừng sợ, mẹ ở đây mà. Hạ tiên sinh, An An còn nhỏ, sao lại dọa nó thế?”

Hạ Kinh Mặc nhìn Nguyễn Thanh Loan lật ngược phải trái, cười lạnh một tiếng, bài kiểm tra cũng không xem nữa, trực tiếp đặt lên bàn: “Không đạt yêu cầu, ngày mai tiếp tục học.”

“Nhưng mà chiều mai và tối mai tôi có công việc, không thể lên lớp được.” Nguyễn Thanh Loan đắc ý cong môi lên.

Hạ Kinh Mặc nhìn cô một cái thật sâu, không nói một lời mà quay người bước ra ngoài.

Một lúc sau, Nguyễn Thanh Loan nhận được cuộc gọi từ Vương Duyệt Băng: “Thanh Loan, buổi quay chụp quảng cáo ngày mai sửa lại rồi, 9 giờ sáng bắt đầu, 7 giờ rưỡi chị đến đón em.”

Hạ Kinh Mặc! Anh đợi đấy!

Nguyễn Thanh Loan tức giận đến mức suýt nữa cắn nát muỗng khi ăn cơm.

Đêm xuống, sau khi dỗ dành Hạ Vân An ngủ, Nguyễn Thanh Loan ra hồ gọi Thủy Quái lên.

“Thủy Quái tiên sinh, giúp tôi dọa một người, tôi sẽ giúp ông nối lại cánh tay mà lần trước tôi không cẩn thận đá gãy, thế nào?” Nguyễn Thanh Loan nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Kinh Mặc khi mắng cô mê tín, nụ cười càng trở nên rạng rỡ.

A, hy vọng sau đêm nay, Hạ Kinh Mặc vẫn giữ vững được tam quan của mình.