Trong điện thoại là một sự im lặng chết chóc.
Nguyễn Thanh Loan nghi hoặc cầm điện thoại quơ quơ: “Ê? Không có tín hiệu à?”
“Nguyễn Thanh Loan, cô có tư cách gì mà nói với tôi về việc ly hôn?” Hạ Kinh Mặc nói với giọng mỉa mai.
“Làm tốt vai trò Hạ phu nhân của cô đi, đừng để nước trong đầu mình tràn ra.”
Cạch.
Cuộc gọi bị cắt đứt.
Nguyễn Thanh Loan mờ mịt quay đầu nhìn Vương Duyệt Băng bên cạnh cũng đang trợn mắt há mồm: “Trong đầu em có nước hả?”
Vương Duyệt Băng thành thật nắm lấy tay cô: “Không có, trong đầu ngài làm sao có nước được chứ? Đó là đại dương mênh mông đấy!”
“Nhưng ly hôn có thể chia một nửa tài sản mà.” Nguyễn Thanh Loan nghiêm túc nói.
Chỉ cần tiền được chuyển vào tài khoản, cô có thể trở về Tiên giới, số tiền này vẫn là của Hạ Kinh Mặc, anh ta đâu có lỗ.
“Nhưng cũng không loại trừ khả năng ra đi tay trắng.” Vương Duyệt Băng nhìn Nguyễn Thanh Loan với ánh mắt thương hại, “Dù sao thì hai người chỉ là hôn nhân hợp đồng.”
Nguyễn Thanh Loan đột nhiên trừng lớn mắt, những mảnh ký ức rời rạc ghép lại, hé lộ một phần sự thật.
Hôn nhân giữa cô và Hạ Kinh Mặc là để làm lễ xung hỉ cho ông cụ Hạ đang lâm bệnh nặng.
Hạ Kinh Mặc bị ông cụ Hạ ép buộc kết hôn, mới có thể giành được quyền đại diện cổ phần của ông cụ.
Trước khi kết hôn, cô quả thật đã ký một hợp đồng nào đó với Hạ Kinh Mặc.
Thái dương của Nguyễn Thanh Loan đau nhói từng cơn, nhưng cô không thể nhớ ra thêm chi tiết nào khác.
Lúc này, Nguyễn Thanh Loan cảm thấy chân mình nặng hơn, cô cúi đầu liền chạm phải đôi mắt đẫm lệ của Hạ Vân An.
Đứa nhỏ mềm mại cắn chặt môi dưới, nước mắt lã chã rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như ngọc đỏ bừng lên, nhưng lại không thể phát ra chút âm thanh nào, trông vô cùng đáng thương.
“Vừa nãy em nói đến chuyện ly hôn làm đứa nhỏ sợ rồi đấy!” Vương Duyệt Băng nói.
Nguyễn Thanh Loan vội vàng ngồi xổm xuống, ôm cậu bé vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc, mẹ nói sai rồi, mẹ sẽ không ly hôn nữa, vì mẹ thương An An nhất mà.”
Vương Duyệt Băng bất đắc dĩ lắc đầu: “3 giờ chiều ngày mai đi quay đại ngôn quảng cáo cho Cẩm Ngọc Trang Sức. Chị sẽ đến đón em lúc 1 giờ.”
Nguyễn Thanh Loan không chút để ý gật đầu: “Em biết rồi.”
Cô dẫn Hạ Vân An trở về, Tiểu Điệp nhìn thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm, vừa giúp cô nhận lấy túi xách vừa nói: “Phu nhân, thầy giáo chờ cô lâu rồi.”
Nguyễn Thanh Loan kinh ngạc: “An An chưa nói được câu nào mà đã phải đi học rồi sao?”
Trẻ em nhân loại thật là đáng thương quá.
Tiểu Điệp do dự một lúc: “Là thầy giáo của phu nhân, nghe nói là Hạ tổng đặc biệt mời về cho cô.”
“Hả?” Nguyễn Thanh Loan chớp chớp mắt, tưởng mình nghe nhầm.
Cô bước vào phòng khách, ở đó có một người đàn ông mặc trang phục chỉnh tề, giữa trán có nếp nhăn dọc, trông rất nghiêm túc, vươn tay ra với Nguyễn Thanh Loan: “Hạ phu nhân, chào cô, tôi là Đỗ Minh.”
Nguyễn Thanh Loan lịch sự bắt tay: “Thầy Đỗ, chào thầy. Xin hỏi Hạ tiên sinh mời thầy đến dạy tôi về gì vậy?”
“Hạ tổng hy vọng tôi đến để giảng giải cho cô về chủ nghĩa duy vật, cấu trúc của thế giới, đạo đức và pháp luật, v.v. Mong cô có thể nhìn nhận một cách khách quan và công bằng về tôn giáo và văn hóa truyền thống, phá vỡ những mê tín phong kiến.”
Nguyễn Thanh Loan trong đầu đầy dấu chấm hỏi, xoa xoa lỗ tai của mình, mặt đầy vẻ thành thật: “Ngại quá, tôi không nghe rõ.”
Thầy Đỗ mặt không biểu cảm, lặp lại một lần nữa.
Nguyễn Thanh Loan: ……
Thảo nào tối qua khi Hạ Kinh Mặc rời đi, vẻ mặt của anh ta lại kỳ lạ như vậy.
Về chuyện bùa Tam Quan Tế Thủy, anh ta chẳng tin chút nào.
Nguyễn Thanh Loan khéo léo từ chối: “Tôi thường xuyên bận rộn với công việc, có thể sẽ không có thời gian.”
“Không sao đâu, Hạ tổng đã nói rồi.” Thầy Đỗ nghiêm túc nói, “Nếu cô không có thời gian, Hạ tổng sẽ giúp cô ngừng tất cả thương vụ để dành thời gian cho việc này.”