Xuyên Nhanh: Sổ Tay Ngược Tra Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 19

Ngoài cửa vang lên tiếng động, là Yến Tri Hành đã trở về.

Hắn mang đồ ăn đã chuẩn bị vào phòng ngủ chính, nói: "Chi Tuế chân em đang bị thương, sáng nay cũng chưa ăn gì, bây giờ không nên ăn đồ quá nhiều dầu mỡ. Anh đã sai người chuẩn bị cháo thịt nạc với rau xanh, vừa không hại dạ dày lại đảm bảo dinh dưỡng."

Hắn chu đáo tỉ mỉ, khắp nơi đều suy nghĩ cho Chi Tuế, ưu tiên cô hàng đầu. Giọng nói ấm áp, hoàn toàn khác hẳn vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trước kia.

Chi Tuế có chút sững sờ, vừa cảm động bởi sự chu đáo, dịu dàng của hắn, vừa không khỏi nghi ngờ: "Tri Hành, sao anh lại thay đổi nhiều như vậy?"

Cô chăm chú nhìn Yến Tri Hành, đôi mắt hạnh sáng ngời, trong đáy mắt phản chiếu bóng dáng của hắn, ánh mắt chân thành và kiên định, như thực sự muốn biết suy nghĩ trong lòng hắn.

Tim Yến Tri Hành khẽ run lên. Hắn biết nếu muốn có được trái tim của Chi Tuế, hắn nhất định phải dùng cách nhẹ nhàng, không thể như trước đây nữa. Nhưng sự thay đổi quá nhanh của hắn đã khiến Chi Tuế nảy sinh nghi ngờ.

Yến Tri Hành lấy lại bình tĩnh, đặt bát cháo lên bàn nhỏ cạnh giường, ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay Chi Tuế, nghiêm túc nhìn cô rồi mở lời: "Chi Tuế, anh biết trước đây anh đã làm không tốt. Anh bận rộn với công việc bỏ bê em, khiến em phải chịu không ít ấm ức."

Hắn dừng lại một chút, như thể đang bối rối, im lặng vài giây rồi tiếp tục: "Lần này khi em đề nghị chia tay anh mới nhận ra em quan trọng với anh đến nhường nào. Anh muốn bù đắp cho em. Anh biết anh vẫn chưa làm đủ tốt, nhưng sau này anh sẽ đối tốt với em gấp bội."

Trong mắt Yến Tri Hành như có ánh sao rơi xuống, sáng lấp lánh. Ánh mắt dịu dàng làm mềm mại đi những đường nét cứng rắn trên gương mặt hắn. Hắn nhìn Chi Tuế như đang ngắm nhìn tình yêu cả đời mình.

Để khiến Chi Tuế tin tưởng, Yến Tri Hành cũng đã phải hạ mình, dùng lời lẽ ngọt ngào và thái độ nhún nhường đến mức này.

Chi Tuế lắng nghe những lời này của Yến Tri Hành, nghĩ đến những ấm ức mình đã phải chịu đựng suốt những năm qua, không khỏi cay cay nơi sống mũi. Nhưng khi nghe hắn nói xong, cô lại cảm thấy những đau khổ của mình không phải vô nghĩa.

Chi Tuế nghiêng người về phía trước, ôm lấy Yến Tri Hành, khẽ nói bên tai hắn: "Tri Hành, cảm ơn anh đã chịu đối xử tốt với em. Sau này em cũng sẽ đối xử tốt với anh gấp bội."

Giọng nói của Chi Tuế vừa chân thành vừa nghiêm túc. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng được nghe ai nói câu "anh sẽ đối xử tốt với em." Chi Tuế nghĩ sự chờ đợi của mình cuối cùng đã đổi lấy sự tỉnh ngộ của Yến Tri Hành, dùng chân tình để đổi lấy chân tình, không khỏi nghẹn ngào, khóe mắt đỏ hoe.

Yến Tri Hành nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Chi Tuế, cảm nhận sự chân thành và nghiêm túc của cô, trái tim hắn khẽ rung động. Đôi tay hắn vòng qua lưng Chi Tuế, ôm chặt lấy cô, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, có chút mềm mại đến kỳ lạ.

Cảm nhận được sự mềm lòng của mình, Yến Tri Hành trong lòng khẽ rùng mình. Yến Tri Hành, mày đến để làm Cố Chi Tuế rung động chứ không phải để Cố Chi Tuế làm mày dao động.

Nghĩ đến đây, cơ thể của Yến Tri Hành có chút cứng ngắc. Hắn từ từ buông tay: "Được rồi, ăn chút gì đó trước đi, nếu không cơ thể em sẽ không chịu nổi."

Chi Tuế gật đầu, buông tay đang ôm lấy Yến Tri Hành ra: "Được."

Yến Tri Hành bưng bát lên, múc một muỗng cháo, cẩn thận thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Chi Tuế.

Chi Tuế ngượng ngùng nói: "Tri Hành, em chỉ bị thương ở chân thôi, tay em đâu có sao, anh không cần phải đút em như vậy." Hai má cô ửng hồng, ánh mắt ngượng ngùng dịu dàng nhìn Yến Tri Hành.

Nhìn thấy Chi Tuế ngại ngùng như vậy, Yến Tri Hành càng muốn trêu chọc cô. "Nhưng mà, anh muốn đút cho em." Trong mắt anh lóe lên ý cười đầy tinh nghịch, anh ghé sát tai Chi Tuế, nhẹ nhàng nói: "Được không?"

Hơi thở nóng hổi phả vào tai, khiến Chi Tuế tê dại, cơ thể có chút mềm nhũn, vành tai từ từ đỏ lên, hai tay bất giác xoắn lại vào nhau.

Thấy vành tai Chi Tuế đỏ bừng, ý cười trong mắt Yến Tri Hành càng sâu hơn: "Ngoan ngoãn nghe lời, được không?" Giọng hắn trầm thấp, từ tính, mang theo chút cưng chiều và mê hoặc.

Chi Tuế không chịu nổi dáng vẻ mê người như vậy của Yến Tri Hành, cơ thể khẽ lùi về sau, giọng nói run rẩy: "Được, nghe... nghe lời anh là được."

Yến Tri Hành nhướng mày, trông như vừa thắng trận, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Chi Tuế, hắn lại cảm thấy mình đang ức hϊếp cô, trong lòng có chút khó chịu. Hắn khẽ ho hai tiếng để che giấu sự lúng túng, lại một lần nữa đưa cháo đến bên miệng Chi Tuế.

Chi Tuế cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào Yến Tri Hành.

Cô khẽ nghiêng cổ, hé môi ăn cháo. Cháo được nấu mềm mịn, thịt băm rất nhỏ, vào miệng là tan. Chi Tuế đã nhịn ăn lâu, bụng trống rỗng, sớm đã đói đến khó chịu. Muỗng cháo này vừa xuống bụng, cô chỉ cảm thấy hài lòng, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, ánh mắt sáng ngời, khiến người khác cảm thấy ấm áp trong lòng.

Yến Tri Hành nhìn Chi Tuế nhỏ nhắn xinh đẹp, dễ dàng hài lòng như vậy, ánh mắt bỗng trở nên tối lại, cổ họng khẽ động đậy, cảm thấy khô cả miệng lưỡi. Hắn cố gắng trấn tĩnh, đè nén những suy nghĩ rối ren trong lòng.

Khi Chi Tuế nuốt cháo xong, ánh mắt len lén ngước lên quan sát Yến Tri Hành, hắn đã lấy lại bình tĩnh, không để cô nhận ra điều gì.

Nhận thấy ánh mắt Chi Tuế đang nhìn mình, Yến Tri Hành vội múc một muỗng cháo khác, lại đưa đến bên miệng cô.

Chi Tuế mở miệng ăn, môi cô đẹp mê người, nhỏ nhắn đầy đặn, đỏ mọng quyến rũ. Vì ở khóe môi còn vương chút cháo, Chi Tuế nhanh chóng đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếʍ khóe môi, tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn không thoát được ánh mắt của Yến Tri Hành. Hắn lập tức nheo mắt nguy hiểm, trong mắt dần ánh lên tia du͙© vọиɠ.

Yến Tri Hành càng lúc càng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cháo này đút không nổi nữa. Nếu ở lại thêm, hắn thật sự sẽ nghẹn chết mất. Hắn nghiêng đầu, ho mạnh hai tiếng.

Chi Tuế lo lắng nói: "Tri Hành, anh làm sao vậy? Có phải bị cảm lạnh không? Sao ho dữ thế này?"

"Chắc là vậy, anh cũng không rõ nữa. Không sao đâu, em đừng lo. Để anh tiếp tục đút cháo cho em." Giọng của Yến Tri Hành có chút khàn, vừa nói xong lại ho không ngừng.

Chi Tuế càng thêm lo lắng: "Tri Hành, anh mau đi uống thuốc cảm rồi nghỉ ngơi đi, không cần lo cho em nữa."

"Như vậy sao được? Khụ khụ... Anh đã nói là sẽ chăm sóc em thật tốt mà." Yến Tri Hành vừa ho vừa nói.

Chi Tuế trong lòng sốt ruột, giọng điệu trở nên cứng rắn: "Tri Hành, anh mau nghỉ ngơi đi, nếu không em sẽ giận đấy."

Có lẽ sợ Yến Tri Hành không tin rằng cô thật sự đang giận, Chi Tuế cố ý làm mặt nghiêm, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, giả vờ như đang tức giận.

Chi Tuế vốn chưa bao giờ tức giận với ai, huống hồ là với Yến Tri Hành. Lúc này giả vờ giận dỗi, trong lòng không khỏi hồi hộp, cố gắng nói bằng giọng lạnh nhạt, nhưng chẳng có chút khí thế nào, trông chẳng khác gì một chú thỏ nhỏ đỏ mắt, giơ nanh múa vuốt nhưng không hề có chút sát thương.

Yến Tri Hành nhìn dáng vẻ sốt ruột của Chi Tuế, trong lòng buồn cười, giả bộ bất đắc dĩ mở miệng: "Được rồi, có lẽ anh bị cảm thật. Vậy em tự ăn ngoan nhé, anh lên lầu lấy thuốc."

"Ừm, anh mau đi đi!" Chi Tuế hối thúc.

Yến Tri Hành đặt bát xuống, giúp Chi Tuế chỉnh lại vài sợi tóc lòa xòa trên trán. Nhìn cô cúi mắt, đôi má đỏ ửng đáng yêu, trong mắt hắn thoáng qua tia dịu dàng đến chính mình cũng không nhận ra. Không kìm lòng được, hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán Chi Tuế, nhẹ nhàng mềm mại, tựa như đang trân quý cô hết mực.

Hôn xong chính Yến Tri Hành cũng sững sờ, trong mắt lóe lên vẻ không thể tin được.

Nụ hôn này khiến trái tim Chi Tuế trở nên mềm mại. Cô lấy hết can đảm, vòng tay qua cổ Yến Tri Hành, đặt một nụ hôn lên giữa trán hắn.

Khoảnh khắc này, dường như thời gian đều ngừng trôi. Yến Tri Hành nghe thấy trái tim mình đập rộn ràng mất kiểm soát. Hắn không kìm được muốn ôm lấy Chi Tuế.

Không ngờ sau nụ hôn ấy, Chi Tuế liền nhanh chóng nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu, giọng nói vang lên từ trong chăn, nghe vừa buồn cười vừa đáng yêu: "Tri Hành, anh mau đi uống thuốc đi." Trong giọng nói pha lẫn chút ngượng ngùng và niềm vui nho nhỏ.

Nói xong Chi Tuế không nói thêm gì nữa.

Yến Tri Hành nhìn cô gái nhỏ đang cuộn tròn trên giường nhất thời thất thần. Hắn đưa tay chạm vào ngực mình, cố gắng áp chế cảm giác mất mát trong lòng.

"Anh đi đây, em nghỉ ngơi cho tốt." Giọng nói của Yến Tri Hành mang theo chút run rẩy mà người khác khó phát hiện, bước chân rời đi cũng có phần luống cuống.