Nguyễn Thanh Du bán rẻ như vậy, liệu hắn có kiếm nổi tiền để sống không?
Nhưng rõ ràng hắn không nhận ra điều đó.
Ngập ngừng một lúc, hắn nói:
“Có phải quá đắt không? Tôi có thể giảm giá.”
Tôi lắc đầu, chỉ vào những bức tranh của hắn:
“Không phải. Là quá rẻ. Tôi mua hết. Nguyễn đồng học, phiền cậu giúp tôi gói lại.”
Nghe cách xưng hô này, Nguyễn Thanh Du hơi ngẩn người nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Hắn cúi người, cẩn thận đóng gói từng bức tranh cho Tôi.
Cơn gió đêm mùa hạ khẽ lùa qua, mang theo hơi ấm dịu dàng đặc trưng.
Dáng người mảnh khảnh của hắn hiện lên dưới lớp áo sơ mi trắng, vạt áo nhẹ nhàng lay động trong gió.
Hương thơm sạch sẽ từ người hắn thoảng qua, len lỏi vào mũi tôi.
Tôi nhìn Nguyễn Thanh Du, ánh mắt phức tạp, khi hắn cẩn thận chất từng bức tranh lên xe cho Tôi.
Kết thúc của tiểu thuyết, Nguyễn Thanh Du đã trải qua cả thể xác lẫn tinh thần bị tra tấn, cuối cùng lại yêu Lục Miện – kẻ đã đẩy hắn vào bi kịch.
Nhưng nếu không bị đẩy xuống vũng bùn, liệu hắn có yêu người đã hủy hoại cuộc đời mình không?
Khi sắp rời đi, qua lớp kính xe, Nguyễn Thanh Du dường như nói gì đó với Tôi.
Khẩu hình của hắn là: [Cảm ơn.]
Tôi – nữ phụ ác độc trong câu chuyện – sống trong một gia đình giàu có, ở một trang viên tráng lệ.
Ngôi nhà như một tòa lâu đài và phòng ngủ của Tôi lớn đến mức so với cả căn nhà của gia đình tôi ở kiếp trước cũng không kém.
Đây là cuộc sống mà trước đây tôi có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Tôi đặt bức tranh hoa hướng dương của Nguyễn Thanh Du bên mép giường.
Thực lòng, Tôi rất thích bức tranh này.
Còn việc mua toàn bộ những bức tranh khác? Chẳng qua là thói quen từ kiếp trước, khi luôn muốn tận dụng mọi thứ rẻ mà tốt, đã khắc sâu vào bản tính của Tôi.
Dù vậy, không thể phủ nhận rằng tranh của hắn thật sự rất đẹp. Nhưng khi đặt tất cả chúng trong phòng, lại có cảm giác không hợp lắm.
Vì thế, Tôi dành riêng một phòng để trưng bày tranh của hắn.
Từ kiếp trước nghèo khổ, nay lại trở thành tiểu thư giàu có, cảm giác này quả thực khiến Tôi ngỡ ngàng.
Sự giàu có đột ngột khiến Tôi quyết định thử trải nghiệm cuộc sống của kẻ có tiền: mua đồ mà không cần nhìn giá.
Nhưng ngày hôm sau, khi hứng thú đi dạo khắp trung tâm thương mại, cuối cùng tôi lại tay không trở về.
Không hiểu vì sao, Tôi lại vòng đến nơi Nguyễn Thanh Du bày sạp bán tranh.
Vẫn giống như hôm qua, hắn ngồi đó, im lặng, không có một khách nào ghé qua. Cảnh tượng này khiến tôi bất giác mỉm cười.
Nhìn thấy nụ cười của tôi, Nguyễn Thanh Du ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Tôi chỉ vào bức tranh tường vi rực rỡ và hỏi:
“Bức này, cậu định bán bao nhiêu?”
“50.”
Tôi bật cười thành tiếng, bẻ ngón Tay tính toán:
“Vải vẽ, màu vẽ đều là chi phí của cậu. Hơn nữa, công sức của cậu mới là thứ đáng giá nhất. Nguyễn đồng học, cậu là thủ khoa mỹ thuật kia mà, giá trị của cậu đâu chỉ 50!”
Đôi mắt của hắn chớp chớp, có chút mờ mịt:
“Vậy… nên bán bao nhiêu?”
Tôi giơ năm ngón Tay lên:
“Ít nhất là 500!”
“500? Liệu có ai mua không?” Hắn ngập ngừng, vẻ không mấy tự tin.
Tôi vỗ vai hắn, nghiêm túc nói:
“Đương nhiên! Cậu phải tin vào chính mình!”
Nguyễn Thanh Du rũ hàng mi dài, hơi run lên, ánh mắt phảng phất chút dao động.
Hắn không phải lần đầu bán tranh nhưng kể từ khi bắt đầu, Tôi là vị khách duy nhất mua tranh của hắn.
Sự thất bại liên tiếp đã khiến niềm tin của hắn dần hao mòn. Từ một thiên tài kiêu ngạo, hắn trở nên ngày càng tự ti.
Nhìn hắn như vậy, lòng Tôi bất giác có chút xót xa.
Tôi cầm bức tranh tường vi lên, mỉm cười nói:
“Tôi sẽ là người đầu tiên khởi đầu may mắn cho cậu. Rồi sẽ có ngày, càng lúc càng nhiều khách hàng tìm đến tranh của cậu!”
Không biết có phải do cốt truyện ảnh hưởng hay không nhưng suốt một tháng sau đó, ngoài Tôi, không ai khác mua tranh của Nguyễn Thanh Du.
Để an ủi hắn, mỗi ngày Tôi đều mua một bức.