Lý thị nhận thấy sự bất thường của Đường Giang Tiên, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
Sau khi hỏi bà liền nhìn thấy dòng chữ trên tờ tiền, nguyên bản trên mệnh giá viết "Ta là người đẹp nhất".
Hai bên có dòng chữ "Mẫu thân thiên vị bị sét đánh" và "Tỷ tỷ ác độc bị ngàn người cưỡi lên".
Hoành phi: “Các ngươi chỉ xứng dùng tiền âm phủ”.
Bà đã rất tức giận khi nhìn thấy những dòng chữ này, ngân phiếu là giả!
Bà lập tức cầm lấy tờ ngân phiếu phía trên cùng, càng phẫn nộ hơn khi nhìn xuống những tờ bên dưới thì đều là tiền âm phủ!
Lý thị tức giận giơ tay tát nha hoàn: “Tại sao lại toàn là ngân phiếu giả?”
Nha hoàn xuất thân thấp hèn, với thân phận của mình thì căn bản không có cơ hội được cầm những tờ ngân phiếu giá trị lớn, chỉ có thể nhìn từ xa vài lần.
Tờ ngân phiếu mà Đường Diệu Tâm đặt lên trên cùng gần như có thể bị đánh tráo, cô không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Nàng ta ôm mặt nói: "Nô tì đã tận mắt nhìn thấy Đường Diệu Tâm bỏ ngân phiếu vào trong hộp, không thể nào là giả được!"
Lý thị lấy ra tờ ngân phiếu trên cùng đập vào mặt nha hoàn: “Nhìn xem trên đó viết gì, ngươi còn dám nói không phải là giả!”
"Nói, có phải ngươi đã tráo ngân phiếu rồi phải không?"
Nha hoàn sợ đến mức run rẩy, điên cuồng dập đầu: “Nô tì có đến mười lá gan cũng không dám!”
"Lúc nô tì nhìn thấy Đường Diệu Tâm bỏ ngân phiếu vào trong hộp chính là thế này. Nô tì...nô tì không biết chữ..."
Lý thị: "..."
Trước đây, bà luôn đề phòng việc nảy sinh chuyện giữa chủ tớ trong nhà nên chỉ mua những nha hoàn không biết chữ.
Bà không ngờ rằng mù chữ lại có thể gặp bất lợi như vậy!
Bà tức giận đến sôi máu, chỉ thẳng nhà hoàn: “Đồ ngu, ngươi làm mất của ta mười vạn lượng bạc, ta phải đánh chết ngươi!”
Đường Giang Tiên bị Lý thị ồn ào đến đau đầu: "Người đâu, kéo nô tì này xuống, dùng gậy đánh chết!"
Vừa dứt lời, một ma ma lập tức tiến tới bịt miệng nha hoàn rồi kéo ra ngoài.
Lý thị lúc này cũng tỉnh táo lại, trong tay có khế ước mua bán, nha hoàn tuyệt đối sẽ không dám phản bội bà.
Là Đường Diệu Tâm!
Chính là tiện nhân Đường Diệu tâm đã dùng ngân phiếu giả để lừa bà!
Ngân phiếu thật nhất định vẫn ở trong tay Đường Diệu Tâm!
Nếu không có những tờ ngân phiếu này, Đường Giang Tiên sẽ không thể trở thành thái tử phi!
Lý thị lớn tiếng quát: "Người đâu, đi mang tiện nhân Đường Diệu Tâm đó về đây cho ta!"
Đường Giang Tiên khẽ thở dài, nói với người hầu vừa vào: “Đi nghe ngóng xem Tần Vương có đi rước thê hay không.”
“Nếu Tần Vương không đi rước thê thì chặn Đường Diệu Tâm lại, bắt cô ta giao ra ngân phiếu.”
Nàng vốn dĩ chỉ muốn treo đầu dê bán thịt chó, nhưng không ngờ Đường Diệu Tâm đã sớm có phòng bị nên đành phải dùng vũ lực.
Nha hoàn vừa rời đi liền quay lại: “Tần Vương đích thân đi rước thê, lại có trăm thị vệ đi cùng nên không thể làm gì được.”
Lý thị vẻ mặt không vui: "Tần Vương tại sao lại đi rước tiện nhân Đường Diệu Tâm đó? Chẳng lẽ hắn nhìn trúng tiện nhân đó rồi?"
Đường Giang Tiên bình tĩnh hơn nhiều: “Hôn sự giữa Hầu Phủ và Tần Vương là do hoàng thượng ban.”
"Hắn tưởng rằng người hắn sẽ lấy là con nên đương nhiên phải làm cho hoành tráng, nhưng lại có lợi cho Đường Diệu Tâm rồi."
Mặc dù nàng về mọi mặt đều không ưa Ninh Cố Châu, nhưng Ninh Cố Châu lại đích thân đưa nhiều người như vậy tới rước thê, cũng coi như thỏa mãn lòng kiêu ngạo của cô.
Lý thị không cam lòng đem mười vạn lượng bạc cứ như vậy mà giao cho Đường Diệu Tâm, hậm hực nói: "Số ngân phiếu này nhất định phải lấy lại, bây giờ chúng ta sẽ phái người đi cướp!"
Đề nghị của bà bị Đường Giang Tiên ngăn cản: “Nếu bây giờ chúng ta đi cướp người thì không chỉ chọc giận Tần Vương, mà còn có thể trở thành trò cười cho toàn kinh thành.”
"Con muốn làm Thái tử phi, danh tiếng của con không thể bị tổn hại được."
"Muốn lấy lại ngân phiếu thì còn có biện pháp khác. Mẫu thân đừng quên, Kiều Nương còn đang ở trong tay chúng ta."
Lý thị nghĩ đến việc có thể đổi Kiều Nương lấy ngân phiếu, trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút
Bà chợt thấy cánh tay hơi ngứa nên đưa tay ra gãi một chút, không gãi thì không sao, nhưng càng gãi thì lại càng ngứa: “Sao lại ngứa thế này?”
Không chỉ có mình bà bị ngứa mà Đường Giang Tiên cũng cảm thấy ngứa ngáy, không chỉ tay mà cả mặt cũng rất ngứa.
Nàng gãi một đường, trên mặt lập tức xuất hiện một vệt đỏ. Lý thị lập tức kéo cô lại nói: "Không được gãi lên mặt."
Đường Giang Tiên được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành chính là dựa vào khuôn mặt này, nếu mà gãi hỏng mặt thì biết làm thế nào?
Đường Giang Tiên chỉ có thể cố gắng chịu đựng, nhưng cơn ngứa lại như cào vào tim phổi, vô cùng khó chịu, rõ ràng là có điều bất thường!
Nàng phục hồi lại tinh thần: "Ngân phiếu! Đường Diệu Tâm tẩm độc vào ngân phiếu!"
Lý thị hét lên: "Tiện nhân Đường Diệu Tâm đó thật độc ác, dám ra tay với cả ta!"
Bà ta lợi dụng thân phận bên ngoài là thân mẫu của Đường Diệu Tâm, đương nhiên có thể làm ra rất nhiều chuyện.
Hơn nữa qua chuỗi sự việc này nói cho bà biết, bà không coi Đường Diệu Tâm là con gái, Đường Diệu Tâm cũng không coi bà là mẫu thân!
Đường Giang Tiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Đường Diệu Tâm dám chơi ta! Ta sẽ phá hỏng hôn sự của cô ta, khiến cô ta phải hối hận cả đời!"
Nàng luôn tàn nhẫn trong mọi việc, để lấy lòng thái tử, hôm nay nàng cũng đã sắp xếp ổn thoả bên trong Tần Vương Phủ.
Đường Diệu Tâm lúc này đã đến trước cửa Tần Vương Phủ, Ninh Cố Châu đá tượng trưng vào cửa kiệu một cái, đưa cho nàng một mảnh lụa đỏ rồi dắt nàng ra khỏi kiệu.
Ninh Cố Châu mặc dù ở kinh thành mang tiếng xấu, nhưng dù sao hắn vẫn là hoàng tử, lúc này trong Vương Phủ đông đúc, rất náo nhiệt.
Một mùi thơm mơ hồ xộc vào lỗ mũi, hắn chợt cảm thấy mắt mình tối sầm, tim đau nhức, phẫn nộ từ đáy lòng dâng lên, đây là dấu hiệu trước khi độc phát tác.
Hắn nhìn con đường phía trước, khung cảnh xung quanh dần mờ mịt.
Mắt hắn không còn thấy gì nữa!
Làm sao bái đường đây?
Hắn dùng nội lực để đè nén sự khó chịu và cuồng nộ trong lòng, nhưng lại phát hiện hôm nay độc dược phát tác hung hãn đến mức không thể kìm nén được!
Hắn đứng đó không nhúc nhích, bốn phía đều có tiếng cười nhạo: "Tần Vương lấy đích nữ tiểu thư của Vạn Hộ Hầu Phủ, vui mừng đến mức không đi nổi sao?"
“Nghe nói Tần Vương rước thê từ thôn trang, tân nương tử tuy là đích nữ, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là đại tiểu thư được nuông chiều, e rằng chỉ là một thôn nữ!”
"Người Tần Vương lấy không phải là cái người thiên sát cô tinh của Vạn Hộ Hầu Phủ đấy chứ?"
"Phế Vương và thôn nữ, thật sự là một cặp hoàn hảo!"
Đường Diệu Tâm cũng nhận thấy Ninh Cố Châu có gì đó kỳ lạ, nàng đi tới hỏi: "Ngài không sao chứ?"
Hắn không trả lời.
Qua chiếc khăn trùm đầu, nàng nhìn thấy bàn tay nắm chặt của hắn đang run rẩy, tĩnh mạch nổi lên trên mu bàn tay.
Đường Diệu Tâm lập tức đưa tay sờ mạch của hắn, trong lòng kinh hãi, hắn đang bị độc phát rồi.
Tuy nàng không muốn gả cho hắn, ngày khác cho dù hắn có bị độc phát tác treo ngược lên thì nàng cũng lười quan tâm, nhưng bây giờ là ngày đại hôn của bọn họ.
Bọn họ sắp phải bái đường rồi!
Lúc hắn bị độc phát thì sẽ lại đánh người, bị hai nữ nhân trong Vạn Hộ Hầu Phủ cười nhạo là chuyện nhỏ, nhưng bị Thành Minh Đế hỏi tội thì lại là chuyện lớn.
Nàng không muốn vừa thành hôn với hắn liền bị hắn liên luỵ!
Nàng giả vờ đứng không vững, nhào vào lòng hắn rồi nhanh chóng đưa tay ấn vài huyệt đạo trên cơ thể hắn.
Ninh Cố Châu ngửi thấy mùi bột phấn khiến hắn chán ghét, trong lòng tức giận đến mức vô thức muốn tát nàng một cái!