Xuyên Nhanh: Khi Nam Chính Vô CP Động Lòng

Quyển 1 - Chương 37: Người qua đường

Hắn ta đã nói là mình không được rồi mà.

Tạ Thần thấy vậy, khóe môi cong lên ý cười ấm áp.

Nhưng giống như mỗi lần trước đó, bọn họ chưa bao giờ truy hỏi lẫn nhau.

Mà ở bên kia.

Cốc Sương Ngô vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, nhưng thần thái lại khác với thanh niên trước mắt, là sự thản nhiên từ bi chìm trong hàn đàm ấm áp với mọi người, có lẽ trái tim hắn là khép kín, nhưng sâu thẳm lại là sự ấm áp.

Cho nên lúc hắn thể hiện ra trước mặt người khác, cho dù lạnh lùng cũng có vẻ ôn hòa.

Nhưng Cốc Sương Ngô liếc mắt một cái đã biết, người trước mắt này, lạnh chính là lạnh.

Lẽ thường của thế tục không thể ràng buộc y, y có thể giả vờ bản tính phản nghịch của mình thành bộ dạng lạnh lùng thoát tục, là bởi vì y muốn.

Mà khi người này không muốn nữa, đối với bọn họ mà nói chính là tai họa không thể không phòng bị.

Đầu ngón tay bị tay áo che khuất của Cốc Sương Ngô, liên tục nghịch một cây kim nhỏ, thân kim như sợi tóc, lúc ẩn lúc hiện giữa những ngón tay cứu người giúp đời.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Ngươi là ai?"

Sở Thiên Trạch ngẩng mắt, giọng điệu nhàn nhạt, "Ta tưởng ngươi biết."

Lâm Tố Phong là đệ tử chân truyền thứ nhất, hành lễ với y nhiều lần như vậy, cho dù lúc ban đầu chưa nhận ra, nhưng sau khi Sở Thiên Trạch tiến vào Đại Thừa, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chút khác thường ẩn giấu rất sâu trên người hắn.

Đó là một mảnh vỡ thần hồn sắp tan biến.

Ngay cả chuyển thế cũng không thành công, chỉ có thể trở thành một chấp niệm trong miệng người đời, ẩn giấu trong thần hồn của người còn sống.

Bởi vì không có chút nguy hiểm nào, thậm chí lúc tan biến ngược lại sẽ mang đến lợi ích to lớn cho Lâm Tố Phong, cho nên cho dù Sở Thiên Trạch nhận ra cũng không làm gì cả.

Còn về những ảnh hưởng khác, đó là khảo nghiệm của Lâm Tố Phong trước khi nhận được cơ duyên, là chuyện của chính hắn.

Cây kim nhỏ giữa ngón tay Cốc Sương Ngô vô cớ đâm vào lòng bàn tay, một giọt máu đỏ tươi rơi xuống đất mềm, lưu lại một vệt màu nâu khó phân biệt.

"Ta hỏi, ngươi là ai?" Cốc Sương Ngô giống như không hiểu ý tứ trong lời y vừa nói, lúc đối mặt với Sở Thiên Trạch, cho dù có lòng từ bi cũng không kiềm chế được vẻ lạnh lùng đó.

Khóe môi Sở Thiên Trạch nhếch lên không chút để ý, thuận theo lời hắn trả lời, "Ta là người qua đường."

"Một người qua đường."

Cốc Sương Ngô nhìn y với vẻ mặt không chút cảm xúc.

***

Tạ Thần hoàn toàn không biết thanh niên y phục trắng kia đã nói gì với Sương Ngô, cho đến bây giờ khi hắn trở về động phủ, nhìn thanh niên được ngầm đồng ý đi theo phía sau bọn họ, có chút kỳ lạ.

Cốc Sương Ngô trầm mặt, giống như đang tức giận, lúc nói chuyện giọng điệu đè nén, chỉ vào Sở Thiên Trạch nói với Tạ Thần: "Mấy ngày nay ngươi trông chừng hắn cho kỹ."

Tạ Thần chỉ vào mình, ngạc nhiên nói: "Ta?"

"Đương nhiên là ngươi!" Cốc Sương Ngô trừng mắt nhìn hắn.

Tạ Thần chỉ cảm thấy oan uổng, giống như bị hắn trút giận một cách vô cớ, cảm giác bị giận chó đánh mèo thật sự quá rõ ràng.

"Bên ngoài một đám lão già ngày ngày chờ nhồi nhét đạo lý lớn cho ta, chẳng lẽ ta còn phải dẫn theo một người để trốn cùng sao?"

Cốc Sương Ngô cười lạnh, "Dẫn theo đi! Dù sao cũng là tiểu đồ đệ ngươi vừa ý."

Tạ Thần quay đầu nhìn mấy người bạn Thiên Ly Thanh.

Không đợi hắn mở miệng, bọn họ đã xua tay lia lịa.

"Chúng ta còn bận hơn cả ngươi, cục diện rối rắm ngươi bày ra còn chờ chúng ta dọn dẹp, kêu ngươi trông người một chút cũng còn lề mề."

"Đúng đúng đúng!"

Tạ Thần bị chặn họng, thoáng chốc không nói nên lời.

Hắn nhìn bạn bè quay đầu nhỏ giọng chúc hắn may mắn, thật sự chẳng hiểu gì cả.

Cho đến khi chỉ còn lại hai người hắn và thanh niên, Tạ Thần mới ngạc nhien đánh giá người kia, "Ngươi là tiểu quái vật từ đâu đến vậy, vậy mà có thể khiến Sương Ngô chịu thua?"

Quan trọng nhất là, hắn còn trút giận lên người mình.

Sở Thiên Trạch lạnh lùng ghi nhớ một chuyện này trong lòng, không để ý đến câu nói đó, ánh mắt rơi vào hoàn cảnh xung quanh, khẽ nhắm mắt lại.

Mắt đau.

Khắp nơi đều là những thực vật có màu sắc cực kỳ tươi sáng rực rỡ, giống như gom hết màu sắc trên đời vào cùng một ngọn núi, nhìn một cái là thấy hoa mắt chóng mặt.

Nhưng cho dù nhắm mắt lại, trong đầu vẫn là những màu sắc đó.

Thật sự là...

Sở Thiên Trạch nghẹn lời, lại không biết nên nói gì.

Thế nhưng cảm giác này, có chút quen thuộc.

Y có thể nhìn ra được những thứ này là được phối hợp tỉ mỉ, bố trí hợp lý, mỗi một thứ đều có thể gọi là bảo vật, những loài hoa có tập tính khác nhau này có thể nở rộ cùng một lúc, phía sau nhất định là có người cẩn thận chăm sóc.

Mà theo như y biết, Tạ Thần chưa bao giờ là người kiên nhẫn như vậy.

Sở Thiên Trạch chậm rãi mở mắt, y nhất thời không quen nhìn, nhưng không thể phủ nhận cảnh tượng này cực kỳ đẹp.

Tạ Thần tiến lại gần, "Tiểu Kiếm Quân, ngươi tên gì?"

"Thiên Trạch."

"Vậy Trạch Trạch, ngươi làm thế nào mà khiến Sương Ngô đồng ý chịu thua vậy?"

"..."