Khoảnh khắc này Sở Thiên Trạch vô cùng bình tĩnh, nhìn thiếu niên cúi xuống, giống như nhìn thấy tương lai mơ hồ, có một loại trực giác khó hiểu.
Thiếu niên này, sẽ ràng buộc y.
Mà y mang thiếu niên về, vốn là vì muốn cắt đứt nhân quả giữa Hỗn Nguyên Thánh Địa và mình, trả lại cho Thánh Địa một vị Kiếm Tôn tương lai.
Không đúng không đúng không đúng... Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?
Thanh Tùng chân nhân phát hiện trạng thái của tiểu sư tổ không đúng, nhíu mày cực nhanh, ông quay đầu cười nói: "Sư tổ, mau đỡ tiểu sư thúc dậy đi!"
Ánh mắt dần dần lạnh lẽo của Sở Thiên Trạch nhanh chóng trở nên trấn tĩnh, lúc này y mới phát hiện mình vừa rồi suýt chút nữa đã nhập ma.
Y thở nhẹ một hơi, thầm nghĩ tu la kiếp hàng năm sắp đến rồi, gần đây phải chú ý hơn.
Sở Thiên Trạch khôi phục lại bình tĩnh, đưa tay đỡ thiếu niên dậy, ngón tay lạnh lẽo đặt trên người đối phương, đầu ngón tay cũng truyền đến hơi ấm, như thể đã lấy đi rất nhiều nhiệt độ từ người thiếu niên, khiến y không được tự nhiên khẽ di chuyển đầu ngón tay.
Sở Thiên Trạch nói: "Có sức mạnh rồi, sau này cứ sống thật với bản thân, không cần phải che giấu tài năng. Ngươi sẽ là Tôn chủ kiếm đạo tiếp theo, thiên tài đời này không ai có thể vượt trên ngươi."
Cho nên, ngươi nên kiêu ngạo.
Tạ Thần khẽ động lòng, đôi mắt đào hoa dần dần gợn sóng, hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào vị sư phụ nếu như tính kỹ thì nhỏ hơn hắn một chút.
Mắt phượng lông mi dài, môi mỏng mặt ngọc, trong trẻo nhưng lạnh lùng thờ ơ. Tạ Thần đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân, nhưng không có ai giống như Sở Thiên Trạch, mọi thứ đều trái ngược với những gì hắn nghĩ.
Lần này Tạ Thần nhìn rất chăm chú, thậm chí còn nhìn thấy nốt ruồi son nhỏ xíu ẩn dưới mí mắt trắng như tuyết của mắt trái đối phương.
Mở mắt ra thì không thấy, nhắm mắt lại mới có, vị trí của nốt ruồi son này mọc thật khéo, sinh ra đã thêm một chút diễm lệ cho con người băng tuyết kia.
Vậy mà lại cực kỳ hợp khẩu vị của hắn.
Tạ Thần nhìn, không khỏi nhếch môi, đôi mắt đào hoa khẽ cong lên, ánh mắt sáng long lanh vô cùng động lòng người, lông mày khóe mắt lộ ra vẻ phong lưu của thiếu niên.
Hắn từng là thiên tài xứng đáng, đã áp chế ánh sáng trên người những thiên tài cùng thời đại, nhưng chưa từng có ai nói với hắn rằng hắn nên kiêu ngạo.
Bởi vì ngay khi hắn xuất hiện, đã bị giao phó quá nhiều trọng trách.
Những trọng trách đó khiến hắn quên mất bản thân mình có thiên phú như thế nào, ngày đêm lịch lãm tu luyện, không dám dừng lại nửa bước.
Bởi vì một khi dừng lại, dường như sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại.
Sở Thiên Trạch giương mắt lên, sau khi thiếu niên đứng thẳng, liền buông tay ra.
Tạ Thần lặng lẽ nhìn một cái, cảm thấy có chút không ổn.
Hắn thích nam tử, ngày ngày nhìn sư phụ như vậy, nếu động lòng thì phải làm sao?
Sở Thiên Trạch tiễn Thanh Tùng chân nhân đi rồi, cân nhắc đến tu vi và kinh nghiệm của Tạ Thần trước đây chẳng khác gì người thường, bèn sắp xếp hắn ở một bên khác của động phủ mình, không sắp xếp quá xa.
Theo tay vung lên, một tòa động phủ tinh xảo liền xuất hiện trước mắt.
Sở Thiên Trạch nghiêng đầu, đôi mắt dài hẹp phản chiếu cảnh tuyết phủ kín núi, càng thêm vài phần lạnh nhạt, "Nơi động phủ này ta đã thiết lập trận pháp, sẽ không có phiền não về nóng lạnh đối với ngươi, ngươi hãy ở đây củng cố cảnh giới của mình ở Trúc Cơ nhất giai, cho ngươi ba tháng."
Tạ Thần nhìn tòa động phủ trước mắt thoạt nhìn rất lạnh lẽo, không khỏi nhớ đến cảnh xuân hoa nở rộ tháng tư của Bồng Lai Tiên Các, mỉm cười nói: "Đệ tử biết rồi, sư phụ."
Đồng thời, tiểu nhân trong lòng vô cùng lạnh lùng đánh tan những suy nghĩ vẩn vơ trước đó.
Hắn bị ngốc sao? Cho dù hắn thích nam tử, cũng tuyệt đối không phải là nam tử thoạt nhìn lạnh nhạt ôn hòa, thực tế lại xa cách khó lường như tiểu sư phụ.
Trải nghiệm của Tạ Thần đã định sẵn hắn sẽ không cân nhắc một đạo lữ mà ngay cả tính tình cũng không nắm bắt được.
Vì vậy, thái độ của Tạ Thần đối với tiểu sư phụ có thể nói là ngay lập tức trở nên tự nhiên, thậm chí còn sinh ra vài phần áy náy với tiểu sư phụ vì suy nghĩ có phần mạo phạm trước đó. Dù sao đi nữa, người này sau này sẽ là sư phụ của hắn ở kiếp này, cho dù trong lòng hắn không thể thật sự coi đối phương là trưởng bối, nhưng cũng phải dành cho đối phương sự tôn trọng nên có.
Tạ Thần cố gắng nhớ lại kỳ vọng của một số bằng hữu kiếp trước đối với đồ đệ của họ, nghiêm túc nói: "Sư phụ, đệ tử nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của người, sớm ngày thăng lên Kim Đan."
"Không cần." Sở Thiên Trạch không chút khách sáo ngắt lời, liếc nhìn thiếu niên đang ngơ ngác nhìn mình, chậm rãi nói, "Lần bế quan này ngươi chỉ có thể thăng tiến đến Trúc Cơ sơ cấp, đợi ngươi xuất quan ta sẽ sắp xếp người cùng ngươi luyện tập, tôi luyện cơ bản."
"Trước khi thăng lên Kim Đan, ngươi nhất định phải trải qua rất nhiều tôi luyện. Tư chất kiếm cốt có thể dễ dàng đưa ngươi đến cảnh giới cao ở giai đoạn đầu, nhưng trước đó nếu không mài giũa kiếm kỹ càng, nhất định sẽ chết ở thiên kiếp phía sau."
Tạ Thần chỉ lo hồi ức, lại quên mất những điều cơ bản này, sắc mặt hơi khựng lại, thản nhiên đồng ý, "Vâng, đệ tử nghe theo lời sư phụ."