Quan Từ: "Em còn theo dõi Weibo của anh không?"
Trần Nhược gật đầu, "Đương nhiên, em rất chung thủy."
Quan Từ mỉm cười, không phải là nụ cười khi đối mặt với đối tác mà là một nụ cười chân thành từ trong lòng, "Được rồi, năm nay anh sẽ đăng thêm hai bài." Quan Từ đã rút khỏi giới từ lâu, nhưng vì vẫn có một số fan thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình của cậu, mỗi năm cậu cũng sẽ đăng vài bài viết, thậm chí thỉnh thoảng mở một buổi livestream không lộ mặt.
"Đã nói là làm nhé."
Quan Từ cười đáp lại đồng thời toàn thân thả lỏng, hôm nay Trần Nhược rõ ràng không phải đến để xem mặt, mà là đến gặp một người bạn cũ lâu ngày không gặp.
Trong lúc nói chuyện, nhân viên mang món "Cà ri đậm đà" lên, Quan Từ đã từng đến nhà hàng này cùng bạn bè, cậu cười và giới thiệu: "Em thử món này đi, Cà ri đậm đà là món đặc biệt của họ."
Trần Nhược cầm đũa lên, cô là người rất biết tạo cảm xúc, sau khi cắn một miếng, mắt lập tức mở to, cầm đũa thử thêm hai miếng nữa, miệng phồng lên nói: "Thật sự ngon lắm."
Ăn vài miếng món Thái, Trần Nhược cầm đũa, cẩn thận nhìn Quan Từ " Thầy Susu, thực ra hôm nay em đến gặp thầy, còn muốn nhờ thầy giúp một việc, nhưng nếu thầy không tiện thì thôi."
Quan Từ: "Việc gì?"
Trần Nhược nói: "Trong mắt bố mẹ em, không phải hôm nay em đi xem mặt với thầy sao? Thầy có thể đóng giả là chúng ta có cảm tình với nhau, sẽ tiếp tục liên lạc không?"
Quan Từ: "Em còn trẻ thế này, sao bố mẹ lại sốt ruột chuyện hôn nhân thế?" Quan Từ không phải lo lắng chuyện bố mẹ thúc giục kết hôn, nhưng giờ đây với sự phát triển của internet, những chuyện này đã trở nên quá quen thuộc rồi.
Trần Nhược nhìn cậu một lúc, đặt đũa xuống, thì thầm: "Thực ra em đã có bạn trai rồi."
Quan Từ: "Vậy sao em không nói cho bố mẹ em?"
Trần Nhược Trọng: "Bạn trai em là con gái."
Quan Từ: "?"
Trần Nhược: "Em chưa ra mắt. Chúng em đã yêu nhau ba năm, tình cảm rất ổn định ban đầu em dự định năm nay sẽ nói với bố mẹ, nhưng ba em mới bị phát hiện mắc ung thư trực tràng, vừa phẫu thuật xong, hiện đang trong quá trình hồi phục, em không dám nói với ông bây giờ.”
“Chỉ còn hai tháng nữa thôi, sau hai tháng sức khỏe của ba em chắc sẽ phục hồi, em sẽ dẫn bạn trai về thăm ông. Thế nên, thầy Susu thầy có thể giúp em không? Thực ra, em không hài lòng với người mà gia đình sắp xếp cho em mà ba mẹ cứ tiếp tục giới thiệu người cho em thực lòng mà nói, thầy là người thứ ba trong tuần này rồi.”
“Nhưng nếu thầy không muốn giúp, thầy cứ nói thẳng.” Trần Nhược nói với giọng chân thành, “Em không có ý làm khó thầy đâu, chỉ hỏi thử thôi mà.”
“Không sao đâu, chúng ta chỉ cần giả vờ có chút tình cảm với nhau, trong khoảng thời gian này thôi đúng không?” Quan Từ hỏi.
Trần Nhược cảm động nói: “Thầy Susu, thầy thật sự là một người tốt.”
Thương Tụng Xuyên chơi ở trung tâm leo núi vài tiếng đồng hồ, sau khi tiêu tốn hết sức lực thì trở về nhà. Vừa bước vào cửa, hắn phát hiện ra dì út đang ở trong nhà, hắn gọi một tiếng dì út rồi lên lầu, sau khi tắm rửa xong, thay đồ ở nhà rồi xuống dưới.
Lúc này, Trần Nhược từ cửa đi vào, gọi một tiếng mẹ và dì cả.
Trâu Khả nắm tay cô, nhìn cô rồi hỏi: “Rồi, con thấy người hôm nay đi xem mắt thế nào?”
Dì út cũng nhìn cô đầy chờ mong.
Trần Nhược cười nói: “Cũng khá tốt, Quan Từ không những đẹp trai mà còn rất có giáo dưỡng.”
Trâu Khả nói: “Có nghĩa là con cảm thấy hài lòng phải không?”
Trần Nhược hơi xấu hổ, nhưng nghĩ đến những cuộc xem mắt không thể tránh khỏi gần đây, cô gật đầu.
Trâu Khả và Trâu Yến đều cười vui vẻ. Lúc này, một giọng nam lạnh lùng đột nhiên vang lên, đó là giọng của Thương Tụng Xuyên: “Vậy Quan Từ có hài lòng với em không?”
Trần Nhược mở to mắt, thành thật nhìn hắn, “Chắc anh ấy cũng khá hài lòng đấy.”
Thương Tụng Xuyên ngồi trên ghế sofa, mặt hắn ít khi không cười, “Trợ lý Quan, có yêu cầu cao lắm, hồi đại học con đã thấy rất nhiều người theo đuổi cậu ấy, nhưng chẳng ai có thể theo kịp cậu ấy.”
Trâu Khả vỗ tay lên cánh tay của Thương Tụng Xuyên, “Nói gì vậy, Quan Từ đúng là tốt, nhưng Nhược Nhược cũng đâu có kém đâu.”
Trâu Khả nhìn Trần Nhược nói: “Nhược Nhược, đừng nghe anh trai con nói linh tinh, con phải tin vào cảm giác của mình.”
Trần Nhược ôm lấy cánh tay Trâu Khả, làm mặt quỷ với Thương Tụng Xuyên, “Con đâu có nghe anh ấy, anh ấy gần ba mươi mà còn độc thân, có tư cách gì mà chỉ trích chuyện tình cảm của con chứ?”
Thương Tụng Xuyên, “...”
Trần Nhược ăn xong cơm tối ở Thương gia rồi đưa mẹ về nhà, Thương Tụng Xuyên lên lầu, hai chân vạm vỡ mở rộng, ngồi trên ghế làm việc. Một lúc sau, hân cầm điện thoại ném sang một bên, mở WeChat tìm đến khung trò chuyện với Quan Từ, gửi một tin nhắn.
Thương Tụng Xuyên: Hôm nay cậu đi xem mắt với Trần Nhược thế nào? Nếu không hài lòng có thể từ chối thẳng, dù tôi là sếp của cậu nhưng tuyệt đối sẽ không ép cậu phải phát triển gì với em ấy.
Quan Từ: Trần tiểu thư dễ thương, thú vị, thông minh, vui vẻ, tôi thấy cô ấy khá tốt.
Thương Tụng Xuyên nhìn tin nhắn này một lúc lâu, rồi đột nhiên ném điện thoại sang một bên.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, một tuần nữa lại bắt đầu vào thứ bảy, Thương Tụng Xuyên làm thêm giờ, chủ nhật mới có một ngày nghỉ.
Tối hôm qua, hắn về nhà cũ nghỉ ngơi vì những ngày trước phải làm việc quá căng thẳng nên đến sáng mới thức dậy, hắn cào đầu rồi rời giường, đơn giản rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, hắn lên lầu thay đồ thể thao rộng rãi màu đen, hôm nay hắn có hẹn với hai người bạn để đi đua xe trên núi.
Vừa xuống lầu, Trâu Khả ngồi trên ghế sofa quay lại nhìn thấy trang phục của hấn, hỏi: “Sắp đi đâu à?”
Thương Tụng Xuyên tay xoay chìa khóa xe, gật đầu, “Đi đua xe với Trần Thông.”
Trâu Khả nói: “Đừng vội đi, qua đây mẹ cho con xem một bức ảnh.”
Quan hệ mẹ con trong Thương gia rất hòa thuận, Thương Tụng Xuyên và Trâu Khẩ có tình cảm rất sâu sắc, hắn bước những bước dài đến cạnh Trâu Khả, Trâu Khả đưa cho hắn xem một bức ảnh của một cô gái, chưa để Thương Tụng Xuyên kịp từ chối, Trâu Khả đã nói: “Năm sau con ba mươi rồi, có thể bắt đầu nghĩ đến chuyện yêu đương kết hôn rồi chứ? Em gái con sáng nay đã đi hẹn hò với Quan Từ rồi đấy nócòn nhỏ tuổi hơn con, biết đâu lại có thể giải quyết chuyện cả đời của mình trước con.”
“Hẹn hò?” Thương Tụng Xuyên giật mình, “Em ấy sáng nay đã đi hẹn hò với Quan Từ à?”
“Đúng vậy.” Trâu Khả chuyển sang nhóm gia đình, lướt lên vài dòng, “Con nhìn nó mới gửi ảnh đi xem triển lãm nghệ thuật với Quan Từ đây.”
Thương Tụng Xuyên khẽ mím môi, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên màn hình, Quan Từ mặc một chiếc sơ mi màu xanh dương, miệng cậu nở một nụ cười quen thuộc, Trần Nhược đứng bên cạnh cậu, hai người trông khá là xứng đôi, trời sinh một cặp.
Sau khi Trâu Khả cho Thương Tụng Xuyên xem xong bức ảnh hẹn hò của Trần Nhược và Quan Từ, bà lại chuyển sang album, “Đây là con gái của chú Vương, tháng trước vừa từ Pháp về, học đàn violin con bé này xinh lắm, con có muốn làm quen không?”
Thương Tụng Xuyên nhìn cô gái trong ảnh vài lần, rồi nói: “Được.”
Trâu Khả ngạc nhiên nhìn hắn, bà và ông Thương đều là những người phụ huynh tôn trọng quyết định của con cái, không ép con cái chuyện kết hôn, nhưng nhìn Thương Tụng Xuyên đã gần ba mươi, bậc làm cha làm mẹ luôn lo lắng cho chuyện hôn nhân của con cái.
Tuy nhiên, năm nay bà đã giới thiệu hai cô gái, Thương Tụng Xuyên chỉ liếc qua một cái rồi từ chối, bảo không có hứng thú.
Trâu Khuất tranh thủ cơ hội, “Vậy để mẹ cho con số liên lạc của con bé.”
Thương Tụng Xuyên cầm mũ bảo hiểm đi ra ngoài, “Được.”
**
Chiều thứ tư, Thương Tụng Xuyên và Quan Từ cùng tham dự một hội nghị trong ngành, cuộc họp kết thúc vào khoảng hơn năm giờ chiều. Thời gian này, lái xe về công ty thì đã là giờ tan sở.
Quan Từ ngồi vào ghế lái, khi khởi động động cơ hỏi Thương Tụng Xuyên đang ngồi ghế phụ: “Thương tổng, muốn tôi đưa anh về nhà hay đến nơi khác?”
Thương Tụng Xuyên ngẩng đầu từ màn hình điện thoại lên, báo tên một nhà hàng Pháp “Đến đây.”
Quan Từ hơi ngạc nhiên, nhập vị trí của nhà hàng vào GPS, lái chiếc Volvo vào làn đường sáu xe hơi hơi đông, hỏi: “Anh có phải đi gặp đối tác không?”
Thương Tụng Xuyên ấn điện thoại xuống, vứt sang ghế giữa, “Không phải, là đối tượng xem mắt.”
Quan Từ hơi đạp mạnh chân ga, nhưng ngay lập tức đã nhận ra vì vậy một chút tăng tốc này không làm hai người chú ý, Quan Từ liếc nhìn Thương Tụng Xuyên một cái, “Xem mắt?”
Cậu đã làm trợ lý cho Thương Tụng Xuyên ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên cậu biết trong lịch trình của hắn có việc đi xem mắt.
“Đúng vậy.” Thương Tụng Xuyên nhìn qua kính chắn gió, hướng mắt về phía ngoài, rồi quay sang nhìn Quan Từ, “Chúng ta có thể sẽ sớm thành anh em rể, tôi cũng không thể tụt lại phía sau cậu quá nhiều.”