Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi, Quan Quân Cao Lãnh Hối Hận Rồi

Chương 45: Sự thiên vị

Tô Tiểu Lạc nhướng mày, liếc mắt nhìn hắn: “Chồn chúc tết gà ~”

Phó Thiếu Đình thờ ơ đáp lời:

“Nghe nói ngữ văn của cô không tệ, thế nào mà lại ‘gϊếŧ địch 3000, tự tổn hại 800’ như vậy?”

Phi!

Nhưng lời hắn nói lại như có lý, rõ ràng không phải lời tốt đẹp gì.

Tô Tiểu Lạc trừng mắt nhìn hắn:

“Anh đưa tôi túi đồ này làm gì?”

“Đường Tiểu Thiên nhờ cô giúp đỡ!” Phó Thiếu Đình thản nhiên nói, thái độ không mấy quan tâm. Thật ra anh vốn đã bán tín bán nghi về chuyện này. Nếu không phải Đường Tiểu Thiên nói sẽ giúp anh viết kiểm điểm và giặt quần áo suốt một tháng, anh đã chẳng đến đây.

Nếu Tô Tiểu Lạc không đồng ý, anh chỉ cần trở về, kiểm điểm chắc cũng đã viết xong rồi.

“Nga, hóa ra là chuyện chọc đào hoa xấu.” Tô Tiểu Lạc cười mỉa, ngạo nghễ hỏi Phó Thiếu Đình:

“Anh không phải nói tôi là kẻ chuyên hãm hại, lừa gạt sao?”

“Được, cô không giúp thì thôi!” Phó Thiếu Đình thẳng tay đặt hộp đồ ngọt lên bồn hoa gần đó, xoay người định rời đi.

“Anh Thiếu Đình, mẹ em bảo anh ở lại ăn cơm trưa tại nhà!” Tô Vãn vừa thay xong quần áo, chạy tới thấy Phó Thiếu Đình chuẩn bị đi, lập tức hoảng hốt nói.

“Đúng vậy, Thiếu Đình, ở lại nhà dì ăn cơm trưa rồi hãy đi!” Trình Nhã cũng đi ra mời nhiệt tình.

Trưởng bối đã mời, Phó Thiếu Đình đành phải ở lại.

Tô Vãn tiến đến gần Tô Tiểu Lạc, nhỏ giọng nhắc nhở:

“Cô đừng chọc tức anh Thiếu Đình, nếu không tôi sẽ mách mẹ là cô dùng nước hất tôi!”

Tô Tiểu Lạc mới không sợ, thản nhiên đáp: “Cô muốn mách thì cứ mách đi nha!”

Trình Nhã cười nói:

“Con tới liền tới, làm sao còn mang đồ, khách sáo như vậy.”

Phó Thiếu Đình liếc mắt nhìn Tô Tiểu Lạc, thản nhiên nói: “Là mua cho Tô Tiểu Lạc, cô ấy hôm qua giúp con không ít việc.”

Nụ cười trên mặt Trình Nhã thoáng khựng lại, theo bản năng liếc nhìn Tô Vãn. Hóa ra không phải như Tô Vãn đã nói, đồ này là mua cho Tô Tiểu Lạc.

Tô Vãn cảm thấy vô cùng lúng túng.

Nghĩ đến việc cô ta vừa mới ân cần chọn lựa, còn giúp mang đồ về, lòng cô ta ngập tràn uất ức, mắt đã đỏ hoe.

Cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, miễn cưỡng nói:

“Mua cho ai cũng như nhau thôi.”

Tô Tiểu Lạc lại có chút khó chịu, nói thẳng:

“Mua cũng không phải món tôi thích ăn, một chút thành ý cũng không có.”

Phó Thiếu Đình nhướng mày, nở nụ cười nhàn nhạt nhưng đầy phong thái, đáp:

“Vậy cô muốn ăn cái gì, lần sau tôi mua cho cô.”

“Được nha, đợi chút tôi sẽ viết danh sách cho anh.” Tô Tiểu Lạc nhướng mày, giọng nói có chút chế giễu. Trong lòng cô thực sự muốn chọc thủng bộ dạng thân sĩ giả vờ của hắn, rõ ràng là vì Đường Tiểu Thiên mà tới, lại bịa đặt nói là để cảm ơn mình.

Vừa rồi cô còn chưa kịp nói là không giúp, hắn đã ác ý quay người bỏ đi, làm gì có chút nào gọi là thành ý? Lại còn giảng đạo lý nữa chứ!

“Mau đừng đứng đây nói chuyện, vào phòng ngồi một lát đi, cũng sắp đến giờ ăn rồi.” Trình Nhã vội vàng mời Phó Thiếu Đình vào nhà.

Tô Vãn túm chặt tay Tô Tiểu Lạc, tức giận nói:

“Tô Tiểu Lạc, cô có hiểu lễ nghĩa hay không? Làm gì có chuyện trước mặt khách mà bắt bẻ quà tặng như thế?”

Tô Tiểu Lạc nhoẻn miệng cười, vẻ mặt vô tội:

“Quà là đưa cho tôi, tôi không thích chẳng lẽ không được phép nói sao?”

Tô Vãn nóng nảy:

“Đồ này là tôi giúp chọn, cô làm thế anh thiếu đình ca sẽ nghĩ thế nào về tôi đây?”

Tô Tiểu Lạc híp mắt, nụ cười thêm phần tinh nghịch:

“Chắc là sẽ nghĩ… bắt chó đi cày, xen vào việc người khác?” Nàng che miệng, cười trộm: “Tôi đã nói mà, ngữ văn của tôi thật không tồi, lần này chắc chắn dùng đúng rồi!”

Tô Vãn tức đến phát điên.

Sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng phải tống cổ Tô Tiểu Lạc ra khỏi Tô gia!

Đến bữa ăn, Tô Triệt vội vàng trở lại, khiến bầu không khí bớt phần lúng túng.

Tô Triệt khen: “Tiểu Cửu, loại thuốc trị thương của em đúng là thần kỳ, vết thương trên người anh lành hẳn rồi!”

Tô Tiểu Lạc ngẩng cao đầu, giọng điệu kiêu hãnh:

“Đương nhiên rồi! Trong đó đều là dược liệu quý hiếm, em đâu có lừa người.”

Phó Thiếu Đình chỉ “Ân” nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:

“Giá cả cũng đúng là... rất quý hiếm.”

Tô Triệt cười ha ha, phụ họa:

“Đúng vậy, nếu không phải Tiểu Cửu tặng, anh cũng tiếc tiền không dám mua.”

Tô Tiểu Lạc hờ hững phẩy tay, giọng điệu thoải mái:

“Không đủ thì cứ hỏi em lấy thêm, em còn nhiều lắm. Người trong nhà thì không cần nói chuyện tiền bạc làm gì.”

"Không cần tiền", Phó Thiếu Đình khẽ mím môi.

Lúc này, Trình Nhã nghiêm giọng cảnh cáo Tô Triệt:

“Tô Triệt, nếu sau này anh còn dám đánh nhau với người khác, tôi sẽ bảo cha anh đánh gãy chân anh! Đến lúc đó, dược thần kỳ cỡ nào cũng chẳng cứu được anh đâu!”

Tô Cùng chỉ biết cúi đầu “Ừm” một tiếng, không dám cãi lại, sau đó im lặng cắm đầu ăn cơm khô.

Trình Nhã hỏi Phó Thiếu Đình về lần xử phạt vừa rồi. Phó Thiếu Đình kể lại tình hình thực tế.

Trình Nhã quan tâm nói: “Lần sau cũng không thể xúc động như vậy nữa, cả nhà con đều đang trông chờ vào con!”

Tô Vãn gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, anh Thiếu Đình, cũng không thể làm dì Trịnh lo lắng.”

Phó Thiếu Đình chỉ đáp lại một tiếng “Ân”, không nói là tốt hay không tốt. Cả bữa cơm, thế nhưng không nói thêm một câu nào. Trình Nhã và Tô Vãn cũng không tiện nói gì nữa. Sau khi ăn xong, Phó Thiếu Đình chuẩn bị rời đi.

Mấy người tiễn hắn ra đến cửa.

Tô Tiểu Lạc gọi hắn lại, đưa cho hắn một tờ giấy, nói: “Đây mới là thứ tôi thích ăn.”

Tô Vãn thấy nàng thật sự viết cả một danh sách, không khỏi mở to mắt kinh ngạc, trong lòng tức giận, cái này cũng quá không biết xấu hổ đi!

Trình Nhã ngăn lại, nói: “Tô Tiểu Lạc, cô muốn ăn gì thì nói tôi mua cho, làm như vậy còn ra thể thống gì?”

Trình Nhã vốn là người rất chú trọng mặt mũi, giờ phút này cảm thấy hành vi của Tô Tiểu Lạc khiến bà cảm thấy mất thể diện.

“Tôi cần dì mua làm gì?” Tô Tiểu Lạc thản nhiên đáp: “Tôi muốn ăn cái gì tự mình cũng có thể mua.” Nàng nhướng mày, liếc nhìn Phó Thiếu Đình, giọng mang ý châm chọc: “Anh ta không phải nói lần sau sẽ mua cho tôi sao? À, hóa ra chỉ là khách sáo một chút, chứ không phải thật sự muốn mua cho tôi!”

“Tô Tiểu Lạc, cô…” Trình Nhã tức giận, không nói nên lời.

Không ngờ Phó Thiếu Đình lại cầm lấy tờ giấy, trầm giọng nói: “Tôi nói mua thì sẽ mua. Mua thứ cô thích, tôi sẽ nhớ kỹ.”

Trình Nhã xấu hổ cười, nhìn theo Phó Thiếu Đình lái xe rời đi.

Tô Vãn không phục nói: “Mẹ, Tô Tiểu Lạc thật sự là quá đáng, sao có thể làm như vậy, khiến anh Thiếu Đình phải đi mua đồ ăn cho cô ta? Người khác chắc chắn sẽ nghĩ nhà chúng ta quá nghiêm khắc với Tô Tiểu Lạc! Còn rõ ràng là mẹ đã đưa cho cô ta một ngàn đồng rồi mà.”

Nói đến đây, trong lòng Tô Vãn thật sự khó chịu.

Một ngàn đồng!

Cô ta tích cóp bao nhiêu năm mới được hai trăm đồng, trong khi Tô Tiểu Lạc lại có thể dễ dàng nhận một ngàn đồng.

“Đặt điều sau lưng người khác, là hành vi của tiểu nhân!” Tô Tiểu Lạc bất chợt xuất hiện, nói: “Một ngàn đồng đó, tôi không phải lấy không công đâu, tương lai tôi nhất định sẽ trả lãi cho các người.”

Tô Vãn không tin, tiền nuốt vào rồi làm sao có thể nhổ ra được.

Trình Nhã chỉ hy vọng Tô Tiểu Lạc đừng gây thêm phiền phức, để bà có thể ít động tâm tư giải quyết nhiều hơn.

Trong mấy ngày tiếp theo, Tô Tiểu Lạc đều tự nhốt mình trong phòng học tập. Có lúc đêm khuya, khi mọi người đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đèn trong phòng Tô Tiểu Lạc vẫn sáng. Tô Chính Quốc nhìn mà cảm thấy rất đau lòng.

Ông dặn Trình Nhã nấu thêm canh, buổi tối mang qua cho Tô Tiểu Lạc. Thời tiết quá nóng, Tô Tiểu Lạc đôi khi không ăn uống gì, Tô Chính Quốc liền dùng quan hệ của mình, mua thêm vài loại trái cây như táo, chuối, nho và mang đến phòng nàng.

Tô Chính Quốc quả thực hết lòng chăm sóc.

Những đứa trẻ khác thời gian ở trong nhà không dài nên không có cảm nhận gì.

Ngược lại, Tô Vãn càng thêm không vui.

Tô Triệt mỗi ngày không có việc gì liền đi tìm Tô Tiểu Lạc, thường xuyên tiện đường rồi mang một ít đồ qua cho cô, sau đó còn đưa đến Phó gia.

Tô Tiểu Lạc không để tâm đến điều này, rốt cuộc, lục ca là đang lấy lòng chị dâu tương lai. Hôm nay, cô giao tiền cho Tô Triệt, dặn anh đi làm việc và lái xe đi theo một chuyến.

Tô Triệt cầm số tiền đó, cẩn thận hỏi: “Em không sợ anh lấy số tiền này rồi đi sao?”

Tô Tiểu Lạc cười hì hì trả lời: “Không sợ, chị Phó Nhiễm còn ở đây mà!”

“Đừng nói bậy nữa.” Tô Triệt vừa gãi đầu vừa cười, có chút ngượng ngùng.

Tô Triệt đi vận chuyển hàng, nhưng Trình Nhã không đồng ý vì lo lắng về chuyến đi dài. Bà sợ nếu xảy ra chuyện gì trên đường thì không yên tâm.

Tô Chính Quốc đã phê chuẩn sau khi được Tô Tiểu Lạc thuyết phục, đàn ông tốt cần phải có chí lớn.

Khi Tô Triệt chuẩn bị xuất phát, từ xa anh liếc nhìn Phó Nhiễm. Phó Nhiễm đang ngồi trong sân nhà, đọc sách, ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô, tạo ra một vẻ đẹp yên bình và tĩnh lặng.

Đột nhiên, một con bướm màu lam bay đến và đậu trên cuốn sách.

Phó Nhiễm mỉm cười nhẹ, không rời mắt khỏi con bướm màu xanh, dường như cô nhìn thấy bóng dáng của Tô Triệt cầm bình thủy tinh hướng mình chạy đến: “Phó Nhiễm, chị thấy con bướm này đẹp không?”

“Thật là đẹp mắt!” Phó Nhiễm nhìn con bướm trong bình thủy tinh, nói: “Nhưng nó bị nhốt ở đây, chắc chắn sẽ rất khó chịu. Tô Triệt, chúng ta có thể thả nó đi không?”

“Em tặng nó cho chị, nếu chị muốn thả, thì cứ tự nhiên!” Tô Triệt nói.

Con bướm vỗ cánh bay lên không trung, Tô Triệt nói: “Tương lai em muốn bay cao hơn, xa hơn cả con bướm này.”

Phó Nhiễm mỉm cười, nói: “Vậy em nhất định phải nhớ trở về thăm chị!”

Tô Triệt trịnh trọng gật đầu.