"Giờ chúng ta cũng đi lên đó. Có xe không ngồi, cháu định dùng đôi chân ngắn cũn này chạy qua à?"
Tô Khả Khả: ...
"Chú, chân cháu sao lại thành chân ngắn cũn? Chân cháu dài lắm đấy, không tin chú nhìn!"
Cô vừa nói vừa vén váy l*иg đèn, định khoe đôi chân trắng nõn, nhỏ nhắn của mình, nhưng mới nhấc được một đoạn đã bị Tần Mặc Thâm gạt tay xuống.
"Lên xe." Giọng nói của người đàn ông mang theo chút bất đắc dĩ.
Bàn tay lớn của anh đặt lên đầu cô nhóc, phủ kín cả phần sau gáy, nhẹ nhàng đẩy cô vào trong xe.
Xe dừng lại trước cửa nhà họ Tạ ở đầu làng. Lần này, Tần Mặc Thâm không đi theo, để Tô Khả Khả tự mình vào nhà.
Khoảng mười phút sau, cô trở lại.
Trợ lý Ngô liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình thản của cô bé, không nhịn được hỏi: "Cô Tô, họ có tin không?"
"Không chỉ tin mà còn khóc. Chú muốn vào xem không?"
Trợ lý Ngô: ...
Ơ, sao tự nhiên thấy cô nhóc này tâm trạng không được tốt lắm?
Chiếc xe địa hình nhanh chóng rời khỏi thôn Hoa Đào, hướng về phía thủ đô phồn hoa.
Đến một ngã rẽ, Tần Mặc Thâm bất ngờ bảo trợ lý Ngô: "Đi Tiểu Kiều Lưu Thủy."
Trợ lý Ngô nghe vậy thì sững người.
Không phải đến Hương Uyển sao? Sao lại thành Tiểu Kiều Lưu Thủy?
Với địa vị của Tần Mặc Thâm, anh không chỉ có một căn biệt thự ở thủ đô. Hương Uyển nằm ở khu vực phồn hoa nhất, cũng là nơi anh thường ở. Nhưng thực tế, nơi Tần Mặc Thâm yêu thích nhất lại là khu biệt thự cổ tên Tiểu Kiều Lưu Thủy.
Mỗi lần gặp khó khăn hoặc tâm trạng không tốt, anh đều đến đó.
Vậy nên trợ lý Ngô không khỏi kinh ngạc: nơi ngay cả cháu trai Tần Tuấn Trì còn chưa từng được mời đến, mà Tứ gia lại đưa một cô nhóc mới quen vào ở sao?
Trên thực tế, trợ lý Ngô cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Mới quen được bao lâu, mà anh đã có cảm giác Tô Khả Khả là người nhà rồi?
Lạ thật, lạ thật.
Dù trong lòng dậy sóng, nhưng bề ngoài trợ lý Ngô vẫn giữ vẻ điềm nhiên, đáp lại một tiếng rồi lái xe thẳng đến khu biệt thự Tiểu Kiều Lưu Thủy.
Chẳng bao lâu sau, Tô Khả Khả – cô nhóc mới rời khỏi vùng quê – bị khu biệt thự Tiểu Kiều Lưu Thủy làm cho kinh ngạc.
"Chú, nơi này to và đẹp quá!" Cô bé ngả người về phía cửa sổ, hai tay bám chặt vào khung, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào kính, ép ra hai cái bánh nhỏ đáng yêu.
Tần Mặc Thâm lặng lẽ nhìn cô nhóc trong một phút, sau đó mới chậm rãi hạ cửa sổ xuống, nhắc nhở:
"Đừng thò hết đầu ra ngoài."
Tô Khả Khả không quay đầu lại, ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ, chú."
Cô nghe lời không thò đầu ra nữa, chỉ mở to mắt nhìn ngắm xung quanh.
"Nơi này lúc xây dựng chắc chắn đã mời đại sư về xem phong thủy rồi. Chú xem con sông nhân tạo này đi."
Cô lập tức chỉ tay, phấn khích nói: "Dòng sông này được đặt ở vị trí rất đẹp, bao bọc toàn bộ khu biệt thự. Phía sau biệt thự còn có ngọn đồi tự nhiên, cả khu này dựa vào núi, gần nguồn nước, hai bên còn có dải cát bảo vệ. Đây đúng là một mảnh đất phong thủy hiếm có!"
Nói xong, Tô Khả Khả quay lại nhìn Tần Mặc Thâm, đôi mắt sáng lấp lánh: "Núi tượng trưng cho quyền quý, nước tượng trưng cho tài lộc. Người sống ở đây chắc chắn đều giàu sang phú quý. Chú, cho cháu ôm đùi đi!"
Trợ lý Ngô: ... Phụt!