EDIT: HẠ
Ba ngày sau, tinh hạm rốt cuộc đã bỏ neo ở cảng Đế Đô Tinh.
Từ Tước Vĩ Tinh lập tức tiến vào Đế Đô Tinh, không có thời kỳ quá độ, thật giống như từ xã hội nguyên thủy lập tức xuyên qua đến thời đại khoa học kỹ thuật, trước mắt đều là kim loại màu xám trắng lạnh băng, vô số tòa office building rậm rạp đứng lặng ở trên viên tinh cầu này, từng trục đường chằng chịt đan xen nhau trên không trung, giống như cầu vồng lơ lửng trên nền trời, phóng tầm mắt ra xa, hầu như không hề có người đi bộ, trên làn đường chằng chịt chỉ có những chiếc xe bay lao vun vυ't trên cao tốc.
Được bao quanh bởi vô số tòa cao ốc chọc trời là một tòa kiến trúc nối thẳng về phía chân trời, nó giống như một tòa thành khổng lồ được xây dựng trên không trung, xung quanh tòa thành khổng lồ là từng thành phố loại nhỏ tầng tầng lớp lớp tỏa ra bên ngoài. Các thành phố loại nhỏ xung quanh được thiết kế theo kiến trúc rất giống nhau, nhưng chỉ có duy nhất tòa thành kia là đồ sộ nhất, dường như nó là trung tâm của toàn bộ Đế Đô Tinh.
Giang Hàn Thần bị cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức trầm mặc, cậu bé rốt cuộc đã cảm giác được hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của chính mình có bao nhiêu chênh lệch với hoàn cảnh ở tinh cầu này, từ sau khi lên xe cậu bé chưa từng nói thêm một câu nào nữa, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đối với cái gì cũng cực kỳ tò mò.
Ở Tước Vĩ Tinh, cậu chỉ thấy xe chạy trên mặt đất, còn ở Đế Đô Tinh, cậu căn bản không thấy chiếc xe nào như vậy, từng chiếc xe bay không ngừng bay vùn vụt ở làn đường trên không, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Ba Giang và mẹ Giang cũng cảm thấy cực kỳ co quắp, bọn họ đã quen với cuộc sống sinh hoạt ở tinh cầu xa xôi, đột nhiên bị đưa tới một tinh cầu phát đạt như thế, ngay cả hô hấp cũng tràn đầy hơi thở không hài hòa.
Bọn họ không thuộc về tinh cầu phát đạt này, bọn họ chỉ thuộc về tinh cầu bần cùng lạc hậu như Tước Vĩ Tinh, chờ đến khi trị hết bệnh cho Thần Thần, bọn họ vẫn nên trở về bên kia đi.
Nơi đó mới là nhà của bọn họ, là căn cơ của bọn họ.
Bọn họ mới vừa xuống tinh hạm đã thấy một đoàn xe tiến đến tiếp đón Nhan Quân Trạch.
Nhan Quân Trạch sợ một nhà bốn người bọn họ vừa đến Đế Đô Tinh sẽ không quen, cho nên đã sắp xếp cho bọn họ một chiếc xe riêng, anh và mấy người bạn của mình sẽ ngồi trên xe khác.
Bạch Dã vô tâm vô phổi nói: “Đáng lẽ phải để Khinh Khinh ngồi cùng một xe với chúng ta, vừa rồi tôi thấy cậu ta ôm một bồn cây táo đi xuống, trên cây có rất nhiều táo, tôi muốn mua cây táo kia, không biết cậu ta có bán không.”
Tịch Tử Nhạc nói tiếp, “Nếu đưa đủ tiền, chắc cậu ta sẽ bán cho cậu thôi.”
Lam Hiên nhìn hắn một cái, không nói gì.
Bạch Dã lại không nghe ra có chỗ nào không đúng, “Thật hả? Cậu cảm thấy đưa bao nhiêu tiền thì hợp lý? Cây táo kia khẳng định là do Khinh Khinh trồng, ý nghĩa không tầm thường, táo mọc ra từ cái cây kia khẳng định đều có tác dụng trấn an!”
Tịch Tử Nhạc: “Cho cậu ta 1 triệu, hỏi xem cậu ta có bán không.”
Bạch Dã: “……”
Rốt cuộc hắn đã cảm nhận được có gì đó sai sai.
Mấy đứa nhỏ xuất thân từ gia đình giàu có như bọn họ, tiền tiêu vặt mỗi tháng không chỉ có 1 triệu, dùng 1 triệu để mua một cây táo bảo bối như vậy, không phải đang vũ nhục người khác sao?
Bạch Dã cầu cứu nhìn về phía Lam Hiên, Lam Hiên lại nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Quân Trạch, thấy Nhan Quân Trạch không có ý tứ muốn mở miệng, hắn đành phải nói: “Tử Nhạc, Hàn Khinh vừa mới thức tỉnh, có rất nhiều chuyện cậu ấy đều không hiểu, cậu đừng tức giận với cậu ấy.”
Tịch Tử Nhạc hừ lạnh, “Tôi chỉ không quen nhìn tác phong làm việc của cậu ta thôi, thân là dẫn đường, ngay cả một chút khí khái và tôn nghiêm của dẫn đường cũng không có, vì mấy trăm ngàn tệ tinh tế lại đi lấy lòng lính gác, mặt mũi dẫn đường đều bị cậu ta ném hết rồi.”
Lam Hiên: “……”
“Đó không phải là do sinh hoạt khó khăn sao? Tiền là do cậu ta tự kiếm, không trộm cũng không cướp, sao có thể nói là mất mặt được?” Bạch Dã giúp Giang Hàn Khinh giải thích vài câu.
Lam Hiên bên cạnh kéo hắn lại, bảo hắn câm miệng đừng nói tiếp nữa.
Mặc kệ thế nào, quan hệ giữa Tịch Tử Nhạc và Giang Hàn khinh cũng không thể tốt lên được.
Tâm tư của Tịch Tử Nhạc bọn họ đều hiểu rõ, nếu cấp bậc của hắn có thể cao hơn một chút, nói không chừng Nhan Quân Trạch sẽ nguyện ý nếm thử, nhưng cấp bậc của hắn là cấp S, đứng trước mặt Nhan Quân Trạch cấp SS, ngay cả cơ hội khiến Nhan Quân Trạch xuất hiện dấu hiệu kết hợp nhiệt hắn cũng không làm được, còn nói gì đến chuyện kết hợp? Cho dù Nhan Quân Trạch đồng ý, người nhà anh cũng sẽ không đồng ý.
Đây là một sự thật hết sức hiển nhiên, bọn họ đều cho rằng Tịch Tử Nhạc sớm hay muộn gì cũng sẽ từ bỏ, ai có thể nghĩ tới, hắn vẫn luôn kiền trì cho tới hiện tại, ngược lại còn tràn ngập địch ý đối với Giang Hàn Khinh, nếu Nhan Quân Trạch muốn lựa chọn Giang Hàn Khinh, tất nhiên cậu và Tịch Tử Nhạc sẽ không thể trở thành bạn bè.
Tịch Tử Nhạc: “Đúng thế, cuộc sống của bọn họ đúng là rất khó khăn, cho nên quyết định dẫn bọn họ tới Đế Đô Tinh là một quyết định cực kỳ sai lầm, hoàn cảnh sống chênh lệch lớn như vậy, các cậu có tự tin, nhưng cậu ta sẽ không cảm thấy tự ti sao? Các cậu đều thấy được, em trai cậu ta đã bị dọa đến mức không dám nói lời nào. Biện pháp tốt nhất chính là đưa cậu ta đến tinh cầu của hiệp hội dẫn đường ở gần Tước Vĩ Tinh, mà không phải mang cậu ta về Đế Đô Tinh.”
Bạch Dã và Lam Hiên cũng không dám tiếp lời, việc này chẳng khác gì đang tìm thêm rắc rối cho mình, bọn họ vẫn nên câm miệng thì hơn.
Tầm mắt Nhan Quân Trạch dừng ở trên quang não, ngữ khí lãnh đạm nói, “Là tôi muốn dẫn bọn họ tới Đế Đô Tinh, Hàn Khinh có tư cách ở lại nơi này, giá trị của cậu ấy cao hơn bất kỳ dẫn đường nào.”
Tịch Tử Nhạc bị một câu nhẹ nhàng của Nhan Quân Trạch khiến l*иg ngực căng chặt đau đớn.
Cao hơn bất kỳ dẫn đường nào? Lời này là đang nói cho hắn, giá trị của hắn cũng không thể so sánh với Giang Hàn Khinh sao?!
Tịch Tử Nhạc tức giận không nhẹ, thế nhưng lại không dám nổi giận với Nhan Quân Trạch, “Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!”
Nhan Quân Trạch mắt cũng không nâng, “Dừng xe ở trạm tiếp theo.”
Hốc mắt Tịch Tử Nhạc nháy mắt đỏ lên, hắn là dẫn đường cấp S, là dẫn đường được người người truy phủng! Từ năm 18 tuổi vừa thức tỉnh đến bây giờ, hắn còn chưa bao giờ phải chịu đựng ủy khuất như vậy!
Bạch Dã và Lam Hiên đều nhắm chặt miệng, không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Xe bay chậm rãi hạ xuống khỏi làn đường, ngừng lại ở một trạm dừng xe, Tịch Tử Nhạc nổi giận đùng đùng xuống xe, vốn cho rằng Nhan Quân Trạch ít nhất cũng sẽ lo lắng cho an nguy của hắn, nhưng kết quả là, xe bay hoàn toàn không có một chút do dự nào, trực tiếp bay xa.
Tịch Tử Nhạc tức giận đến mức khóc lớn, click mở quang não liên hệ người tới đón hắn.
Vốn định trực tiếp liên hệ với người trong nhà, nhưng đột nhiên hắn lại đổi ý, chuyển hướng liên hệ với Chử Dục.
Mỗi người Chử Dục và Nhan Quân Trạch đều dẫn theo một đội binh lính, để hoàn thành kỳ nghỉ thực tiễn, bọn họ phải đi đến biên cảnh đế quốc, bài tập thực tiễn này không có yêu cầu rõ ràng, nhưng bài tập này nhất định phải có giá trị, bọn họ có thể đi thám hiểm phát hiện tinh cầu chưa biết, có thể dẫn người đi tấn công tinh tặc, cũng có thể trợ giúp quân biên cảnh trông coi và gϊếŧ Trùng tộc, chẳng sợ mang cả đội đi làm ruộng, chỉ cần có thể trồng ra được thứ hữu ích, tất cả đều được tính là ‘có giá trị’.
Chử Dục và Nhan Quân Trạch đều là nhân vật phong vân ở đại học Tinh Lan, hai người cùng tuổi cùng giới, cạnh tranh với nhau khắp nơi, lần này Chử Dục mang đội đi tới biên cảnh để chi viện cho quân biên phòng, cùng bọn họ đánh gϊếŧ Trùng tộc.
Vốn dĩ giá trị của hai người hẳn là sẽ tương đương, nhưng Nhan Quân Trạch lại phát hiện Giang Hàn Khinh ở Tước Vĩ Tinh, người này chẳng những là một người dẫn đường, hơn nữa còn có thể trồng ra rau quả có tác dụng tương đương dẫn đường tố, nếu chuyện này được chứng thực, chẳng sợ Chử Dục có thể tiêu diệt vô số tinh tặc và Trùng Tộc, giá trị của hắn cũng không bằng được một mình Giang Hàn Khinh.
Tinh hạm của Nhan Quân Trạch đã ngừng ở Tước Vĩ Tinh mấy ngày, mà tinh hạm của Chử Dục đã sớm trở về, cho nên hẳn là Chử Dục đã trở về Đế Đô Tinh được vài ngày.
Thời điểm Chử Dục nhận được tin tức, hắn đang cùng đồng đội huấn luyện, đầy người đều là mồ hôi.
“Tử Nhạc? Cậu về rồi sao…. Sao cậu lại khóc?”
Nhận được điện báo của Tịch Tử Nhạc làm tâm tình Chử Dục rất vui vẻ, thế nhưng vừa nhận cuộc gọi, hắn đã thấy Tịch Tử Nhạc đang khóc!
“Cậu ở chỗ nào? Bọn Nhan Quân Trạch đâu rồi? Bọn họ ném một mình cậu ở bên ngoài sao?!” Chử Dục táo bạo đi qua đi lại, “Cậu đang ở chỗ nào? Tôi đến đón cậu.”
Tịch Tử Nhạc báo cho hắn một vị trí.
Chử Dục lập tức lấy quần áo, nhanh chóng rời khỏi sân huấn luyện, trong miệng còn không ngừng lải nhải, “Lúc trước bảo cậu chọn đội của tôi cậu lại không muốn, tiểu bạch kiểm Nhan Quân Trạch kia rốt cuộc có gì tốt? Ngoại trừ cái mặt ra hắn còn có gì chứ? Chỉ có thể lừa được mấy tiểu dẫn đường ngây thơ như cậu thôi. Đứng ở đó đừng nhúc nhích, chú ý an toàn, bảo vệ chính mình cho tốt, tôi sẽ lập tức tới ngay.”
Tịch Tử Nhạc do dự hồi lâu mới nói: “Tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói cho cậu biết.”
*
Bạch Dã vẫn luôn quay đầu nhìn lại, thẳng đến khi không nhìn thấy người nữa mới từ bỏ.
“Ca, ném cậu ta xuống như vậy có phải không quá tốt không? Dù sao cậu ta cũng là một dẫn đường, có chút tính tình cũng là bình thường, trước đó không phải cậu nhẫn nhịn rất giỏi sao, sao lần này lại làm việc thẳng thừng như thế? Một mình cậu ta ngốc ở chỗ đó, nếu xảy ra chuyện gì, Tịch phu nhân khẳng định sẽ xé sống chúng ta.”
Nhan Quân Trạch đang gửi tin tức, “Trước kia cậu ta không phải như vậy.”
Bạch Dã: “……”
Kỳ thực cậu ta vẫn luôn như vậy, chỉ là ở trước mặt anh cậu ta không phải như vậy thôi.
Lam Hiên nhắc nhở một câu, “Dù sao cũng là người cùng một đội, lần sau gặp mặt tóm lại cũng không tốt.”
Bọn họ vốn đã bị trói định ở chung một đội, đội viên không hợp, khẳng định sẽ cho các đội khác có cơ hội thừa nước đυ.c thả câu.
Nhan Quân Trạch tắt quang não, ngữ khí không có bất kỳ cảm xúc nào, “Các cậu đoán thử xem, cậu ta có nói chuyện của Hàn Khinh cho Chử Dục không?”
Bạch Dã mở to mắt nhìn anh, “Chắc là…. Không thể nào đúng không? Mặc dù hai người họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nhưng dù sao cậu ta cũng là dẫn đường của đội chúng ta, cậu ta vẫn nên có chút đạo đức làm người chứ?”
Lam Hiên đưa ra một đáp án, “Nếu là trước kia, cậu ta sẽ không làm như vậy, nhưng hiện tại, cậu ta không thích Hàn Khinh, đây mới là trọng điểm.”
Bạch Dã trầm mặc.
Hắn click mở quang não liên hệ với Tịch Tử Nhạc.
Cuộc gọi bị từ chối, Tịch Tử Nhạc không nhận.
Bạch Dã tiếp tục gọi, Tịch Tử Nhạc dứt khoát cho hắn vào danh sách đen.
“Đệt mẹ! Không nhận cuộc gọi của tôi, cậu ta muốn làm gì?!” Bạch Dã hấp tấp nói.
Lam Hiên không lên tiếng, lúc trước nếu không phải Bạch Dã khăng khăng muốn để Tịch Tử Nhạc vào đội, có lẽ Nhan Quân Trạch cũng không chọn cậu ta. Khi đó bọn họ mới vừa lập đội, còn chưa quen thân với nhau, cộng thêm có Bạch Dã đề cử, bản thân Tịch Tử Nhạc cũng là một dẫn đường cấp S, thành tích cũng khá ưu tú, cho nên Nhan Quân Trạch mới để cậu ta vào đội.
Chỉ là, sau khi cậu ta tiến đội không bao lâu bọn họ liền phát hiện, Tịch Tử Nhạc đối xử tương đối khác biệt với Nhan Quân Trạch, lúc không có việc gì, cậu ta luôn xuất hiện trước mặt Nhan Quân Trạch, nhưng cậu ta vẫn có chừng mực, sẽ không khiến người chán ghét, cho nên cậu ta vẫn luôn ở trong tổ đội đến tận bây giờ, lần này gặp phải chuyện của Giang Hàn Khinh, cách làm của cậu ta đã khiến Nhan Quân Trạch có chút phiền chán.
Nếu phía Tịch Tử Nhạc xảy ra vấn đề, người khó chịu nhất khẳng định là Bạch Dã.
“Không cần tìm cậu ta, tùy cậu ta đi.” Nhan Quân Trạch lên tiếng.
Bạch Dã nhìn về phía Lam Hiên, Lam Hiên lắc đầu với hắn.
Từ cảng bỏ neo, đoàn xe chạy thẳng đến phân khu 108 thuộc đại khu đệ nhất ở Đế Đô Tinh.
Giang Hàn Khinh nhìn ra ngoài cửa sổ, từ thành phố màu trắng bạc trên không, bọn họ đi đến một khu vực xanh trắng đan xen, từ nơi này nhìn lại, cậu vẫn có thể nhìn thấy thành thị trên không trung, tầng tầng lớp lớp, chồng chất đan xen, nhân loại ở tinh tế đã lợi dụng triệt để không gian trên cao, dù vậy, trên một tinh cầu tràn ngập hơi thở công nghệ cao này, nhà ở vẫn cực kỳ khan hiếm, dân cư đông đúc, mặc kệ điều kiện có khắc nghiệt đến mức nào, vẫn như cũ có vô số người chen chúc vỡ đầu chảy máu để có thể sinh sống ở Đế Đô Tinh.
Xe bay chạy tới một tòa nhà lớn, thẳng táp nhìn lên trên, đi thẳng lên phía trên, cuối cùng ngừng lại phía trước một căn phòng kim loại màu trắng bạc.
Cửa xe tự động mở ra, bốn người Giang gia lục tục đi xuống xe, đứng ở trên đài hạ cánh, xoay người nhìn lại —— Giang Hàn Thần lập tức bắt lấy cánh tay anh trai.
Nơi này quá cao, chung quanh không có vòng phòng hộ, cảm giác như cả người đang đứng ở giữa không trung, kiến trúc cao thấp phập phồng ánh vào mi mắt, cực kỳ không có cảm giác an toàn.