Trưởng công chúa coi trọng Lăng Duyệt như vậy, lại tặng một món quà lớn như thế.
Hắn không nhịn được run rẩy toàn thân, cảm thấy vô cùng sợ hãi, đồng thời lại rất không cam lòng, cảm thấy nếu Lăng Nhã thân thể khỏe mạnh thì vinh dự này chính là của Lăng Nhã.
Tâm trạng của những người này Lăng Duyệt đều không quan tâm, toàn bộ tâm tư đều đặt trên vũ khí màu đỏ kia.
"Thần nữ tạ ơn điện hạ."
Nói xong liền nôn nóng đón lấy người bạn cũ này.
Tôn công công thấy nàng yêu thích không buông tay cũng nịnh nọt nói: "Tiểu thư dũng mãnh, vô cùng xứng với nó."
Lại hàn huyên thêm một hồi, Tôn công công cuối cùng cũng dẫn người rời đi.
Lăng Duyệt nôn nóng muốn thử, tìm lại cảm giác kiếp trước, nàng đi thẳng, hoàn toàn không để ý ánh mắt phức tạp, oán độc của Lăng Phục.
Ở nơi ở luyện tập hồi lâu, mãi đến khi mồ hôi thấm ướt quần áo mới luyến tiếc dừng lại.
Trời sắp tối, Lăng Duyệt cất vũ khí cẩn thận trong phòng, nhưng nàng lại cảm thấy chưa đủ, suy đi tính lại xé một bộ quần áo cũ ra quấn quanh cây thương.
Sau đó lại nghĩ nên đặt ở vị trí nào thì tốt hơn.
"Xem ra rất thích."
Giọng nói mang theo ý cười vang lên quá mức đột ngột, Lăng Duyệt thuận theo tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy Lục Hề ngồi nghiêng trên khung cửa sổ, ánh trăng dịu dàng hôn lên khuôn mặt nàng, mà nàng đang nhìn Lăng Duyệt cười.
Lăng Duyệt cũng không còn sợ hãi như mấy lần trước nữa, đặt cây thương xuống rồi gọi: "Điện hạ."
Lục Hề khẽ ừ một tiếng, nàng nhảy xuống khỏi cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống đất, chậm rãi đến gần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cổ Lăng Duyệt.
Lặng lẽ thu hồi ánh mắt, Lục Hề ngồi trên giường Lăng Duyệt nhìn nàng: "Có muốn cân nhắc chuyển ra ngoài không?"
Lục Hề có rất nhiều tai mắt, tự nhiên có thể nhìn ra tâm tư của Lăng Phục, theo cách làm trước đây của nàng ta đương nhiên là mặc kệ, nhưng quản cũng không sao.
Con bé này thú vị như vậy, để bên cạnh thường xuyên trêu chọc, cũng có thể giải khuây, cũng đỡ cho nàng ta ngày nào cũng chạy đến đây, phiền phức.
Lăng Duyệt không kịp phản ứng, nàng có chút khó xử: "Thần nữ túi tiền eo hẹp, không mua nổi nhà."
"Điện hạ tối nay đến đây chính là vì chuyện này?"
Lục Hề không trả lời câu hỏi của nàng, ghét bỏ liếc nhìn căn nhà này một cái.
Sau đó nàng hạ giọng dụ dỗ: "Chuyển vào cung ở thì sao?"
Lời này tuy bình thường, nhưng vì hai người đã xảy ra chuyện xấu hổ nên Lăng Duyệt không khỏi nghĩ nhiều.
Nàng lặng lẽ đỏ tai, có chút hoảng hốt: "Tạ ơn điện hạ hậu ái, nhưng thần nữ ti tiện, không thể hưởng thụ."
Lục Hề nghịch mái tóc dài buông xõa của mình, sự lúng túng và không an toàn của Lăng Duyệt đều lọt vào mắt nàng, chỉ trong nháy mắt nàng đã hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Con bé này còn khá ngây thơ.
Nhưng Lục Hề là kẻ xấu có sở thích kỳ quái, vì vậy nàng buông tóc ra, đứng dậy, từng bước tiến lại gần Lăng Duyệt.
Tuy Lăng Duyệt sợ hãi, nhưng nàng không dám động, chỉ có đôi mắt bất lực nhìn loạn xung quanh.
Hương mai thoang thoảng khiến nhịp tim nàng không ngừng tăng tốc.
Cuối cùng nàng không nhịn được cầu xin: "Điện hạ."
...
Nhìn đôi tai đỏ ửng của đối phương, Lục Hề rộng lượng buông tha nàng. Lúc này, khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa bước.
Lục Hề tâm trạng rất tốt: “Ta cũng đâu có ăn thịt ngươi."
Lăng Duyệt: "..."
Không thể không nói, Trưởng công chúa thật sự là một Địa Huyền phóng khoáng.