Vô Tình Đánh Dấu Trưởng Công Chúa Xinh Đẹp Điên Loạn

Chương 33

"Nhưng ta đã đặt cược cho ngươi một vạn lượng, nếu ngươi thua, số tiền này ngươi cũng phải trả."

Thưởng thức xong vẻ mặt sụp đổ của Lăng Duyệt, Lục Hề đứng dậy đi đến bên cửa sổ, quay người lại nhắc nhở: "Còn nữa, nước gội đầu của ngươi quá kém, đổi đi."

Nói xong liền nhảy qua cửa sổ rời đi.

Sau khi nàng rời đi, Lăng Duyệt bắt đầu lục tìm túi tiền và trang sức của mình, không cam lòng đếm đi đếm lại.

Cuối cùng phát hiện, nàng còn thiếu chín nghìn chín trăm chín mươi lượng.

Ngày thi võ, Lăng Duyệt dậy sớm một cách khác thường, sau khi Xuân Đào sửa soạn cho nàng xong, nàng liền lấy cây giáo trong sân ra.

Nhìn kỹ, chỗ cán gỗ đã bị nứt do thời tiết lạnh.

Lăng Duyệt cũng không quan tâm, chỉ là nhìn thấy Lăng Phục ở cửa.

"Phụ thân."

Lăng Phục nhìn đứa con gái này, không khỏi cảm thấy tức giận trong lòng, ông ta cũng cảm thấy Trưởng công chúa đang cảnh cáo, hoặc là ngày hôm đó trong cung nàng đã đắc tội với Trưởng công chúa.

Nghĩ đến đây, sắc mặt càng thêm u ám, Lăng Phục quát lớn: "Sao không nghe lời tỷ tỷ của ngươi?"

Hôm qua Lăng Nhã đã đến khuyên nàng bỏ cuộc thi, trực tiếp đầu hàng.

Nhưng Lăng Duyệt có nỗi khổ khó nói, chỉ có thể từ chối.

Lăng Duyệt không giận, kiếp trước nàng đã trải qua quá nhiều sóng gió, tình thân đối với nàng dường như chẳng còn ý nghĩa gì.

Trước đây che giấu thực lực là muốn sống một cuộc sống đơn giản, kiếp trước nguyện vọng này đã bị Lục Vi Anh phá vỡ, kiếp này lại bị Lục Hề ép phải đứng ra trước mặt mọi người.

Che giấu nữa cũng không thể nào được nữa rồi, nếu đã như vậy, thì sự nhu nhược và khiêm tốn đó cũng nên bỏ đi.

Vì thế Lăng Duyệt ngẩng đầu nhìn thẳng vào người cha trên danh nghĩa này, khí thế còn cao hơn cả Lăng Phục: "Mệnh lệnh của Trưởng công chúa không dám không tuân theo, xin phụ thân tránh đường."

Sự thay đổi đột ngột này làm Lăng Phục kinh ngạc, sau đó là cơn giận dữ, ông ta quát: "Vô lễ! Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy, quả thật là không có giáo dục."

Lăng Duyệt thần sắc bình tĩnh, chỉ thản nhiên nói một câu: "Phụ thân nói đúng, ta đúng là không có ai dạy dỗ."

"Ngươi!"

Lăng Phục cảm thấy mình bị mất mặt, ông ta giơ tay lên định dạy cho Lăng Duyệt một bài học.

"Phụ thân dừng tay!"

Lăng Nhã từ phía sau chạy tới, nàng chắn trước mặt Lăng Duyệt, nhìn cánh tay đang giơ cao của Lăng Phục: "Phụ thân, đừng."

Đối mặt với Lăng Nhã, Lăng Phục lại là một bộ dạng khác, ông ta tức giận hất tay áo, bỏ đi khỏi nơi mà ông ta ít khi đến này.

Lăng Nhã thở phào nhẹ nhõm, lại không nhịn được giải thích với Lăng Duyệt: "Phụ thân chỉ là nhất thời tức giận."

Tức giận là có thể đánh người sao?

Lăng Duyệt vốn định đánh cho đối phương một trận, Lăng Nhã xuất hiện cứu Lăng Phục.

Lăng Nhã cũng cảm thấy lời mình nói không đáng tin, nàng nắm lấy tay Lăng Duyệt, có chút đau lòng nói: "Nhất định phải đi sao?"

Tay của nàng lạnh hơn tay mình, nhưng mấy hôm trước hình như không phải vậy.

Xem ra bệnh tình đã nghiêm trọng hơn rồi.

Lăng Duyệt rút tay mình ra, gật đầu: "Nhất định phải đi."

Nước mắt của Lăng Nhã lập tức trào ra, Hoàng đế đã tìm đến nàng nói chuyện này.

Nhưng nàng không tin Trưởng công chúa sẽ làm gì bất lợi cho Lăng Duyệt, người đó rõ ràng là một người dịu dàng như vậy.

Môi trường ở đây không thuần khiết như trên núi, nàng không biết nên tin ai nữa.

Nhìn tỷ tỷ cùng cha khác mẹ đang khóc như hoa lê đẫm mưa, Lăng Duyệt như bị điểm huyệt.