Nhưng gia đình có thể nuôi được gà cũng ít, nhà thím Tôn chắt chiu, tằn tiện, cẩn thận từng li từng tí mua về mấy con gà con, mỗi ngày để cho Tiểu Long Tiểu Phượng nhà thím có thời gian liền đi cắt cỏ gà, thật vất vả mới nuôi được gà đến khi đẻ trứng.
Gà đẻ trứng thì cả nhà họ cũng không nỡ ăn, để dành trứng gà đổi lương thực đổi thịt, 15 quả trứng gà là có thể đổi được nửa cân thịt, thím định mang cho bà mối để xem mắt con gái nhà kia, để hai đứa nhanh chóng quyết định đám cưới, thím cũng có thể sớm bế cháu.
Nhưng bây giờ, trứng gà vỡ đầy đất, cái gì cũng không còn! Đây quả thực là muốn mạng của thím mà!
Thím Tôn sao mà không nóng nảy cho được, lúc này ai khuyên cũng vô ích, thím nhất định phải gọi cả bí thư và trưởng thôn tới!
Đương nhiên, một rổ trứng gà như vậy không còn, đây chính là chuyện lớn, đáng lý nên gọi bí thư trưởng thôn tới, tất cả mọi người không ai ngăn thím Tôn cả.
Lúc Hứa Hữu Tài lập kế hoạch này, gã cực kỳ hiểu rõ tính cách của người trong thôn, đám người này chưa từng thấy thứ gì tốt, một rổ trứng gà cũng đủ để cho họ liều mạng.
Nghĩ tới đây, trong mắt Hứa Hữu Tài lóe lên sự khinh thường.
Gã là thanh niên trí thức xuống nông thôn, từng đi học, dù chỉ là học sinh cấp ba nhưng gã cảm thấy mình cao quý hơn đám dân quê này nhiều.
Đám người ồn ào, có người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, không bao lâu liền gọi trưởng thôn và bí thư tới.
Thôn trưởng Triệu Mãn Thương nhìn trứng gà vỡ đầy đất, nhíu mày. Ông rít một hơi thuốc, nói là thuốc lá, kỳ thực chính là thuốc cuốn bằng giấy báo cũ, đây cũng xem như là của hiếm, cũng chỉ có thôn trưởng thi thoảng hút một hai điếu cho đỡ ghiền.
Triệu Mãn Thương nhìn về phía thím Tôn: "Bà nói là Khương Nhạc trộm trứng nhà bà?"
Thím Tôn nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc: "Thôn trưởng, ông nhất định phải làm chủ cho tôi!"
Triệu Mãn Thương không thích Khương Nhạc, cậu ta là một kẻ lêu lổng, ông ta nghe con trai mình cũng nhắc tới, không phải đứa trẻ ngoan gì, có thể làm ra chuyện trộm đồ cũng không lạ.
"Thôn trưởng, nhất định phải bắt nó đền trứng gà cho tôi!" Thím Tôn còn nhớ thương đám trứng gà của mình.
Triệu Mãn Thương gật đầu: "Yên tâm, trứng gà này tôi làm chủ để cậu ta đền cho bà."
Ý ông ta là không cần phải hỏi nữa, cứ trực tiếp gán tội danh trộm cắp cho Khương Nhạc.
Bí thư vốn đang im lặng đứng bên cạnh cảm thấy như vậy không được, ông trầm giọng nói: "Chúng ta là cán bộ thôn, làm việc gì cũng phải có chứng cứ."
Vẻ mặt Triệu Mãn Thương thiếu chút nữa không giữ được, bí thư đang phá đám lời ông ta đấy à sao? Hơn nữa, Khương Nhạc không phải là đứa trẻ ngoan, còn cần chứng cứ gì nữa chứ?
Bí thư nhìn Triệu Mãn Thương: "Mãn Thương à, đúng là thằng nhóc Khương Nhạc này đã làm không ít chuyện xấu, nhưng nói cậu ta trộm cắp thì không thể nói bừa, chúng ta phải đối xử công bằng với mọi người, đừng có thành kiến."
Triệu Mãn Thương miễn cưỡng cười: "Ông nói đúng, là tôi bị thím Tôn ảnh hưởng, quá nóng vội."
Không còn cách nào, bí thư lớn hơn một cấp so với trưởng thôn làng như ông ta, người ta còn là người có học, trưởng thôn như ông ta một ngày cũng chưa từng đi học, không thể so sánh được.
Bí thư không cố ý gây sự với Triệu Mãn Thương, ông ấy là người như vậy, đối với chuyện không công bằng, ông ấy cho là đúng, ai tới cũng phải nói rõ vài câu.
Bí thư đưa mắt nhìn Hứa Hữu Tài, một đôi mắt nghiêm túc sắc bén nhìn qua: “Thanh niên tri thức Hứa à, ý anh là, anh tận mắt nhìn thấy Khương Nhạc trộm trứng gà nhà thím Tôn à?"
Trong lòng Hứa Hữu Tài có quỷ, bị nhìn như vậy, gã sinh ra mấy phần e ngại, gã chỉ cảm thấy bí thư này thật lắm chuyện!
Nhưng gã cũng chỉ có thể gật đầu, bởi vì hiện tại đổi ý đã không còn kịp rồi, gã chỉ có thể hoàn toàn đổ tội cho Khương Nhạc.
Bí thư nhìn Hứa Hữu Tài, cũng không biết có tin hay không, ông ấy đang định bảo người đi gọi Khương Nhạc, không ngờ người xem náo nhiệt xung quanh lại xì xào: "Khương Nhạc tới!"
"Cậu ta còn dám tới, là chột dạ tới tự thú à!"
"Đúng đó, tôi đã nói tiểu tử này bình thường ở trong thôn lêu lổng, ai biết ngày nào cũng làm chuyện trộm gà trộm chó, hiện tại thì hay rồi, xem như bị bắt quả tang. Trước đó trong nhà tôi còn mất một cái bánh bao..."
"Có một cái bánh bao thôi mà ông nói biết bao lần, con trai ông đã nói là nó ăn vụng mà..."