Động Lòng! Ông Chồng Trong Giới Thượng Lưu Bắc Kinh Lại Muốn Tán Tỉnh Tôi!

Chương 25

Chất lỏng cà phê từ cổ áo trắng của Mộ Chi chảy xuống, lan rộng ra khắp thân váy.

Chiếc váy cô mặc được làm bằng công nghệ nhuộm đặc biệt, phần trang trí ở cổ áo rất tinh xảo, nhưng lại dễ hỏng. Khi bị cà phê làm bẩn, các đường thêu và vải bị tổn hại, dù có giặt chuyên nghiệp hay phục hồi cũng không thể giữ nguyên thiết kế và giá trị ban đầu.

Nói cách khác, chiếc váy này bị Kỳ Kỳ làm đổ cà phê lên thì xem như bỏ đi.

Sau khi hắt cà phê, Kỳ Kỳ không hề có vẻ gì là áy náy thật sự, ngược lại còn tỏ ra đắc ý.

“Chi Chi, trợ lý của tôi không phải cố ý đâu, cô là trưởng phòng kinh doanh, chắc sẽ không chấp nhặt với cô ấy chứ?” Bạch Lạc Vi ra vẻ "trà xanh" vô tội.

Trong thang máy không chỉ có Mộ Chi và họ, mà còn có nhiều nhân viên khác.

Mộ Chi là trưởng phòng kinh doanh, trong công việc rất quyết đoán, không khéo léo tỏ vẻ như Bạch Lạc Vi.

Sự tốt bụng của cô dành cho đồng nghiệp thể hiện ở những hành động thực tế như thưởng tiền, mời ăn uống, tặng kỳ nghỉ…

Còn Bạch Lạc Vi thì thích dùng chút lợi nhỏ, như mua trà sữa hay tặng chữ ký cho người khác.

Do đó, ngoại trừ nhân viên phòng kinh doanh, các bộ phận khác không hiểu rõ Mộ Chi lắm.

Trong mắt nhiều người, cô quá lạnh lùng, không dễ gần như Bạch Lạc Vi.

Trong thang máy lúc này có vài người thân thiết với Bạch Lạc Vi.

“Trưởng phòng Mộ, cô xem Kỳ Kỳ sắp khóc rồi, chỉ là một chiếc váy thôi mà, chị Lạc Vi đã lên tiếng, cô không cần phải tính toán.”

“Đúng vậy, nhìn mặt mũi chị Lạc Vi, cũng không nên so đo với một trợ lý nhỏ bé.”

“Dù cho cô ấy cố ý đi nữa, tôi thấy trưởng phòng Mộ cũng đáng đời thôi. Mấy ngày trước chuyện xảy ra với chị Lạc Vi, ai cũng biết, suýt nữa cô hại chị ấy rồi.”

“Trưởng phòng Mộ chẳng phải đang dựa vào tổng giám đốc Lục sao? Mới dám làm càn như vậy. Chị Lạc Vi thật đáng thương, dù là nghệ sĩ được công ty nâng đỡ mà vẫn bị trưởng phòng Mộ chèn ép.”

Thấy trong thang máy ai cũng nói giúp mình, khóe môi Bạch Lạc Vi khẽ nhếch lên.

Năm qua, cô ta cố ý để người trong công ty lan truyền tin đồn về Mộ Chi, cuối cùng cũng có tác dụng.

Ngoại trừ phòng kinh doanh, những bộ phận khác đều không thích Mộ Chi.

Mộ Chi lấy khăn giấy lau cà phê trên cổ áo, trước những lời chỉ trích, gương mặt cô vẫn không chút gợn sóng.

“Có phải các người uống quá nhiều dầu gió rồi không? Toàn nói những lời lạnh lùng vô cảm. Hy vọng một ngày nào đó các người bị chó cắn, vẫn có thể an ủi con chó rằng nó không cố ý.”

Nói rồi, ánh mắt cô lạnh lùng quét qua Kỳ Kỳ: “Thang máy có camera giám sát, cô có cố ý hay không, trong lòng cô rõ nhất. Chiếc váy này hai trăm nghìn, tôi mới mặc lần đầu, nếu không muốn nhận đơn kiện, vui lòng bồi thường đầy đủ.”

Sau đó, cô liếc sang Bạch Lạc Vi: “Nếu cô bao che cho trợ lý nhỏ của mình như vậy, chắc cũng không thiếu tiền thay cô ta trả đúng không?”

Sắc mặt Bạch Lạc Vi và Kỳ Kỳ lập tức trở nên khó coi.

Hai người không ngờ Mộ Chi lại không nể mặt họ chút nào.

Kỳ Kỳ giận quá hóa thẹn: “Mộ Chi, cô định cướp tiền đấy à? Một chiếc váy thôi mà cô nói hai trăm nghìn, cô lấy đâu ra hai trăm nghìn để mua váy? Tôi nghe nói tổng giám đốc Lục đã chia tay cô tối hôm trước, chẳng lẽ cô ra ngoài làm gái rồi?”

Vừa dứt lời, nửa cốc cà phê còn lại trong tay Kỳ Kỳ bị Mộ Chi giật lấy, dội thẳng lên mặt cô ta.

“Vu khống, bịa đặt bôi nhọ danh dự, chuẩn bị nhận đơn kiện của tôi đi!”

Kỳ Kỳ quệt cà phê trên mặt, thấy Mộ Chi cứng rắn như vậy, không giống đang dọa suông, trong lòng cô ta bỗng chột dạ.

Cô ta len lén nhìn về phía Bạch Lạc Vi cầu cứu.

Bạch Lạc Vi khẽ nhíu mày, gần như không nhận ra.

Hôm nay Mộ Chi ăn nhầm thuốc à? Cô và Lục Cảnh Châu đã trở mặt với nhau, tập đoàn truyền thông Lục Thị sẽ không còn ai chống lưng cho cô nữa. Cô lại ngang ngược như vậy, chẳng lẽ không sợ cô ta tố cáo với Lục Cảnh Châu sao?

“Mộ Chi, cô nói chiếc váy trên người cô trị giá hai trăm nghìn, vậy cô chứng minh thế nào rằng nó là hàng thật? Theo tôi được biết, đây là mẫu váy mới của thương hiệu L, toàn bộ Ninh Thành chỉ có một chiếc!”